“Tình kiếp là thứ mà không ai có thể làm trái được. Dù cho đó là Hàm Quang tiên quân băng thanh ngọc khiết, cao lãnh khó gần, thì cũng chẳng thể chống cự lại, thậm chí còn điên cuồng hơn hết, đau đớn hơn hết.”
Triệu năm về trước, thiên địa phân chia, dựa vào đặc thù mà chia thành ba giới, Thiên, Ma, Phàm. Lãnh đạo của các giới thuộc về Thiên Đế.
Cửu Trùng Thiên là nơi cư trú của các bậc tiên quân có chức vị quan trọng, trực tiếp giúp Thiên Đế xử lý chuyện ở phàm trần cũng như dưới Ma đạo. Không gian xung quanh đậm chất tiên khí, nói đúng hơn Cửu Trùng Thiên là nơi tập trung nhiều linh khí nhất trong Tứ Hải Bát Hoang, rất nhiều loài vật đứng đắn có, dụng tâm có, đều muốn đến đây để tu luyện.
Chỉ có điều từ lúc xây dựng cho đến nay, Cửu Trùng Thiên luôn là nơi không phải ai muốn đến là đến. Nơi đây cũng không phải không có chủ quản, bởi vì linh khí quá lớn nên Thiên Đế luôn chú trọng việc tăng cường bảo mật, tránh những chuyện không đáng có xảy ra.
Chính vì thế mà từ lâu, Lam gia đã được giao cho trọng trách quan trọng này.
Từ lúc khai hoang, người Lam gia luôn góp một phần lớn trong công cuộc thống nhất thiên địa. Thần cai quản thời điểm bấy giờ thật sự rất trọng dụng bọn họ, giao việc cho họ làm cũng đều rất yên tâm.
Dần dần về sau, trải qua thêm vài vạn năm, Cửu Trùng Thiên lại đón thêm một vị tiên quân bé bổng chào đời. Trạch Vu tiên quân là con trưởng, còn hài tử mới ra đời được phong làm Hàm Quang tiên quân. Cả hai dường như là có nền tảng kỹ thuật sẵn, nên thành ra vừa sinh ra không được bao lâu liền tự mình sử dụng tiên pháp, cũng như là lựa chọn tiên khí cho mình.
Hôm nay đã hơn bảy vạn năm, Trạch Vu tiên quân cùng Hàm Quang tiên quân sống ở đây. Nơi đây bốn bề lãnh đạm, trúc mọc đều nhau, sương mù thì tản nhẹ bao phủ. Nhìn qua đúng thật là chốn bồng lai tiên cảnh.
Chỉ có điều cách đây vài tháng, Hàm Quang tiên quân sau một lần xuống trần để tuần tra liền đem về Tĩnh Thất một con hắc thố. Nếu là đem cỏ cây về Cửu Trùng Thiên thì không có gì để nói, chỉ là vật sủng nếu đem về đây thật sự không biết là phúc hay hoạ. Lại còn chưa kể đến, Tĩnh Thất là nơi tập trung nhiều linh lực nhất, chắc chắn sẽ thuận lợi cho việc tu luyện rất nhiều.
Chính vì những vấn đề phát sinh đó, nên thành ra ngay khi đem con thỏ này về, Lam lão tiên sinh đã luôn một mực nhắc nhở. Nhưng cuối cùng, nhắc nhở vẫn chỉ là nhắc nhở.
Lam Hi Thần nhìn qua đệ đệ mình lần đầu yêu thích vật sủng như vậy, vì thế trong lòng cảm thấy có chút mới mẻ. Dù sao Lam Vong Cơ từ trước đến nay đều lãnh đạm, không tiếp xúc với nhiều, nay lại đem về một con thỏ bộ lông đen mượt như vậy, đúng là có chút hứng thú.
Cũng vì những điều mà Lam Hi Thần nhận định về việc này, nhận định về sự yêu thích của đệ ấy, mà y đã xin phép Lam lão tiên sinh giúp cho Lam Vong Cơ, để y chuyên tâm cưng chiều vật sủng.
Mặc dù Lam Khải Nhân đã có phàn nàn về việc này, nhưng lời nói của Lam Hi Thần lại quá thuyết phục, ngẫm nghĩ lại cũng đúng. Lam Vong Cơ trước nay đều toàn là bộ dạng cao lãnh khó gần, hiện tại có thêm vật sủng cũng tốt, cũng có thể làm cho tâm trạng của y tốt hơn. Nghĩ đến đây, ông chỉ còn cách thuận theo.
Ngày tháng con hắc thố kia ở Cửu Trùng Thiên đúng là thoải mái. Hằng ngày đều là ở Tĩnh Thất nghe đàn, nhìn vị Hàm Quang tiên quân kia luyện kiếm, viết chữ, những lúc y không có ở đó thì thông thả chạy nhảy ở tiểu viện trước Tĩnh Thất.
Nói đến mới nhớ, dù cho con hắc thố đó có chạy hết một lượt Cửu Trùng Thiên, thì vẫn có cảm nhận nó không thể nào sánh bằng với Tĩnh Thất. Cũng đúng, dù sao nó cũng là nơi tập trung nhiều linh lực nhất, khác là đương nhiên. Nhưng có điều không phải khác vì gì, mà chính là nơi đây thật sự, quá tao nhã đi.
Trong phòng thì có hai gian ngăn giữa phòng khách và ngủ, bên cạnh đó, còn đốt rất nhiều đàn hương. Không phải loại hương thơm làm người ta say đắm, mà nó chính là cái loại một khi đã ngửi phải rồi, thì không thể nào dứt ra được.
Còn chưa kể đến vị Hàm Quang tiên quân ở đây đúng thật là quá nhiệt tình, quá lương thiện. Cứu sống hắn đã đành, còn tận tình đặt tên cho hắn.
“Sau này ngươi tên, Ngụy Anh.”
“Phạt mộc tranh tranh, điểu minh anh anh.”*
(*Trích trong bài “Phạt mộc” (Đốn cây) của Khổng Tử, theo như em nhớ, không biết có chính xác hay không thì có tầm ba bài “Phạt mộc”, đoạn này là phần đầu của bài một, nghĩa đại khái là chặt cây chan chát, chim kêu chiêm chiếp. Anh Anh ở đây có nghĩa là tiếng chim kêu ạ.)
Lúc đầu Ngụy Vô Tiện nghe tên này cũng cảm thấy hay hay, ngẫm nghĩ lại thì bản thân hắn đã là con thỏ tu luyện gần một vạn năm, chẳng lẽ ngay cả tên cũng không có. Chỉ là có trách thì trách cái tên Cẩu Tháp kia, trước nay cả hai nước sông không phạm nước giếng, hắn vốn đã sợ chó. Tự dưng một hôm gã nổi điên, nổi khùng gì đấy, tìm hắn tấn công.
Cái mạng thỏ này, Ngụy Vô Tiện tưởng mất đi rồi chứ, nào ngờ được vị Hàm Quang tiên quân cứu giúp, vì thế mà vẫn còn giữ được tai thỏ. Mặc dù là đã được y cứu, nhưng vết thương trên người hắn cũng không nhẹ, nên thành ra không thể biến thành hình người.
Nói đến đặt tên mới nhớ, Lam Vong Cơ tưởng rằng Ngụy Vô Tiện chỉ là một con thỏ nhỏ mới tu luyện vài ngàn năm, nên nảy sinh lòng thương cảm ban bố cho hắn cái tên. Lúc đầu Ngụy Vô Tiện cũng thích, nhưng ngẫm nghĩ lại bài thơ Lam Vong Cơ đọc lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Điểu minh anh anh, điểu minh anh anh, câu thơ quen thuộc này làm hắn đau đầu cả ngày trời cuối cùng mới nghĩ ra.
Thì ra cái tên tiên quân này lại nói tiếng kêu của hắn giống chim. Ngụy Vô Tiện đúng là tức muốn chết, hắn là thỏ lại bị người khác gọi là chim. Đừng nói ngay cả tiếng thỏ kêu cũng bị Lam Vong Cơ nói là tiếng chim. Ngụy Vô Tiện đúng là không nói nổi mà.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải không có lý, Anh nghe ra cũng rất hay. Ngụy Vô Tiện cảm thấy đúng là quá hứng khởi, vừa được tiên quân cứu giúp, còn được y ban cho một cái tên, xem ra cũng không phải lỗ.
Lại kể đến Tĩnh Thất quá nhiều linh khí, Ngụy Vô Tiện sống ở đây được vài tháng linh lực phục hồi cũng không ít, thậm chí còn thu hút thêm, ước chừng thành hình người cũng không phải khó. Chỉ có điều là hắn, không muốn biến.
Lam Vong Cơ sau khi đưa hắn về, ngày ngày đều đem hắn nâng trong tay cưng chiều như một vật sủng. Luyện đàn thì để hắn ở trong lòng mình, để hắn ngắm nhìn những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dây đàn, để hắn lắng nghe trọn vẹn thanh âm hơn hết. Còn khi đọc sách lại đem hắn đến bên cạnh thư án, một tay vuốt ve bộ lông mềm mại của hắn, tay kia lại im lặng lật từng trang sách.
Nói đúng hơn là từ lúc đem Ngụy Vô Tiện về, trừ những lúc Lam Vong Cơ không có ở Tĩnh Thất, còn lại thời gian đều dành ở bên cạnh hắn.
Hằng ngày từ việc chuẩn bị củ cải đến mấy món mà hắn thích ra, Lam Vong Cơ còn đặc biệt thích ôm cục lông này khi đi ngủ. Chiếc giường ở Tĩnh Thất đều rộng lớn, thoái mái, Ngụy Vô Tiện lại bị giam ở hai cánh tay của y, không có cơ hội chống cự, cứ như vậy mà thuận theo.
Cũng không phải nói là hắn bị y cưỡng ép, mà là thật lòng tình nguyện. Trên người Lam Vong Cơ đâu đâu cũng toả ra đàn hương thanh lãnh ấm áp, dù cho là ai đi nữa cũng sẽ bị say đắm. Chính vì thế mà những lúc bị y ôm như vậy, đừng nói là thoải mái, ngay cả một tia kháng cự hắn cũng không có.
Chỉ có điều vài ngày nay, Tĩnh Thất từ lúc con hắc thố kia đến đây liền yên ắng lạ thường. Hàm Quang tiên quân vì yêu thú được phong ấn bị thoát ra, nên đã rời đi để giải quyết. Vì vậy mà Ngụy Vô Tiện hôm nay lại có thể biến thành hình người để tự ý chạy nhảy.
Tĩnh Thất cực tốt, Ngụy Vô Tiện ngắm qua ngắm lại đều vô cùng thích thú. Trong lúc hắn còn nằm dài ra bàn lười nhác thì bên tai lại là thuật truyền âm:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đâu rồi? Nghe thấy không?" Giọng nói của nam nhân thập phần cứng cáp, dũng mãnh, từng đợt vang lên.
Đối với những thứ này, Ngụy Vô Tiện đã quá quen thuộc, cũng chẳng buồn trả lời. Nhưng nghĩ lại, hắn sống ở Vân Thâm đã ba, bốn tháng, tên kia chắc cũng sẽ lo lắng, nên đành dùng thuật đáp lại:
"Nghe thấy rồi."
"Cái con thỏ thối nhà ngươi, đi đâu lâu như vậy chứ?" Giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy, chỉ là mang theo một tia giận dữ, bất giấc làm người ta hơi chột dạ.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền tính toán thời gian, thì ra là đã lâu như vậy rồi. Chả trách con thỏ đó lại làm hùng hồn lên như vậy: "Này, Giang Trừng, ta cũng đâu phải muốn đi lâu như vậy đâu. Ngươi cũng phải tra nguyên do chứ. Chính cái tên Cẩu Tháp kia làm ta ra nông nỗi này, ngươi còn ở đó trách mắng ta, bộ ta muốn chắc."
Giang Vãn Ngâm hừ lạnh một tiếng: "Tên đó bị tộc của chúng ta diệt sạch rồi, ngươi khôn hồn thì cuốn gối về đây, đừng để A tỷ lo lắng đến mất ăn mất ngủ."
"Sao ta lại quên chứ." Ngụy Vô Tiện vỗ lên đầu mình một cái, ủ rũ nói, "Để sư tỷ lo lắng như vậy là ta không tốt, nhưng hiện tại ta lại không muốn về."
"Ngươi!" Giọng nói kia lạnh lẽo gằn một tiếng, "Ở Cửu Trùng Thiên vui sướng quá rồi không muốn về nữa, có phải không?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy hơi bất ngờ: "Làm sao ngươi biết?"
Giang Vãn Ngâm lại có vẻ bất mãn hừ vài cái: "Giỏi quá nhỉ, đi tận chừng này còn bảo làm sao ta biết. Ngụy Vô Tiện, ngươi nói ở nơi đó có gì hơn Liên Hoa Ổ. Tại sao ở lì trong đó đấy?"
Nói đến chuyện làm sao Giang Vãn Ngâm biết được đúng thật là ly kì. Đợt đó đột nhiên Cẩu Tháp bị ăn trúng thứ gì đấy, hung hăng muốn chết, lại tự dưng khi không tìm đến Ngụy Vô Tiện đòi nợ. Món nợ của cả hai thì bắt đầu từ lúc hắn mới thành hình, là do Ngụy Vô Tiện tự ý trêu chọc gã, nên thành ra đã đánh nhau một trận. Hắn bị cắn đến toàn thân đều là máu, tên kia cũng không kém hơn là mấy. Tuy cũng không có gì nguy hiểm, nhưng dù thế nào thì từ lúc thành hình người, hắn là lần đầu tiên bị cắn đến như thế. Vì vậy, từ đó về sau nảy sinh tâm lý sợ chó.
Sau trận đó, không ai đụng chạm vào nhau nữa, chỉ là hôm đó Cẩu Tháp phát điên. Giang Vãn Ngâm nghe tin liền lo lắng không thôi, kéo theo cả tộc đến cứu giúp. Đáng tiếc một điều, đi đến nơi không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, chỉ có Cẩu Tháp là bị cột chặt vào cây. Mượn thế đẩy đà, Giang Vãn Ngâm một mớ túm gọn. Chỉ là sau đó không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, hắn ta luôn lo lắng.
May mà tộc Thỏ có thuật truyền âm lưu truyền từ lâu, nhờ có nó mà Giang Vãn Ngâm cuối cùng cũng tra ra nguồn tin. Đầu tiên là vui mừng, may mắn, đến cuối cùng là tức giận khi hắn không về.
Ngụy Vô Tiện nghe Giang Vãn Ngâm nói trong lòng bất giác có chút chột dạ, tay gảy gảy mũi hai cái, lại tìm cớ nói: "Ta cần báo ân đấy thôi."
"Ngươi báo ân?" Giang Vãn Ngâm cười khinh một tiếng, "Ta thấy là ngươi hấp thụ linh khí quá thích rồi, không muốn trở về thì có. Sao rồi, thành hình người chưa?"
"Rồi, nhưng ta muốn chờ thêm một thời gian, sẵn sàng cho Tiên quân thấy dáng vẻ của ta." Vừa nghĩ đến chuyên gì đó, bất giác Ngụy Vô Tiện cười một cái vô cùng thoả mãn.
"Tiên quân?" Giang Vãn Ngâm nhíu mày, "Hàm Quang tiên quân?"
"Ừm, là y."
"Ngươi có vấn đề hả? Người trên Tiên giới thiếu cái gì để ngươi báo ân chứ?" Giang Vãn Ngâm có chút dè dặt nói thêm, "Ngươi nghĩ lại chút đi, ngươi là yêu, tốt nhất đừng dính líu gì với Thiên quốc, không chừng rước hoạ vào thân đấy."
Ngụy Vô Tiện bĩu môi một cái, nhỏ giọng đáp: "Tiên quân không phải người như vậy."
"Từ bao giờ ngươi biết thuật nhìn người đấy, lo cho mình đi. Nếu ngươi muốn làm gì thì nhanh chóng lên đi, đợi y về cho y thấy hình người của ngươi cũng được. Nhanh chóng trở về đây, A tỷ đang chờ ngươi về đấy."
"Ta biết rồi." Ngụy Vô Tiện đáp một tiếng cũng nhanh chóng thu lại thuật pháp của mình, tránh tình trạng để Giang Trừng lảng vảng bên tai. Dù cho tên này nói nhiều, ngoài miệng mở ra đều là lời nói chẳng mấy tốt đẹp, nhưng chính Ngụy Vô Tiện vẫn là người hiểu rõ nhất. Giang Trừng chính là khẩu thị tâm phi, lo lắng cho mình nên mới phản ứng như vậy. Dù sao thì cả hai lớn lên cùng nhau, dù ít hay nhiều cũng sẽ hiểu biết một chút.
Giang Vãn Ngâm nói đúng, hắn cũng đã từng có suy nghĩ như vậy. Thiên giới khác với bọn hắn, dù thế nào cũng sẽ có chút hạn chế. Lại nói đến Ngụy Vô Tiện sống ở đây, hiện tại đã hồi phục không ít, nếu như cứ như vậy mãi cũng không phải là cách tốt. Thà rằng cũng y giáp mặt một lần, làm bằng hữu cũng tốt, hay làm tay sai vặt cho y, hoàn thành mục đích báo ân của mình.
Loài thỏ bọn hắn chú trọng nhất là nghĩa khí, có ân tất báo, có thù tất trả. Nay Lam Vong Cơ cứu hắn một mạng, cho hắn ở nơi có linh khí mạnh nhất để tu dưỡng, chẳng khác nào cái mạng này là được y ban cho. Vì thế dù cho có chuyện gì đi nữa, Ngụy Vô Tiện đã tự thề sẽ phải báo đáp y chu toàn. Dù cho là gì đi nữa, lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ không than vãn điều gì.
Ngụy Vô Tiện chống tay lên bàn một cái, hạ quyết tâm, hôm nay hắn nhất định phải cho y thấy dáng vẻ của mình. Nghĩ đến việc Lam Vong Cơ biết người ngày nào mình cũng ôm trong lòng là hắn, không biết sẽ có biểu cảm gì đây.
Nhớ kỹ lại thì Ngụy Vô Tiện cảm thấy biểu cảm của vị tiên quân kia không tốt cho lắm. Hằng ngày gặp mặt, hắn đều chỉ thấy y có một bộ dạng duy nhất, đó chính là lạnh lẽo khó gần, nhìn cực lãnh đạm. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là y thuận tay cứu hắn thôi, nhưng khi đã ở chung không lâu, hắn mới nhìn ra, con người này chính là lúc nào cũng vậy. Khuôn mặt vô cảm nhưng cực kì chu đáo, chăm sóc hắn cũng rất tốt. Nói tóm lại là, cảm giác hắn đối với vị tiên quân này cũng không tệ.
Ngụy Vô Tiện hôm nay đã hạ quyết tâm rồi, nhất định sẽ không hiện lại nguyên hình nữa, yên lặng ngồi chờ Lam Vong Cơ trở về. Hắn cũng không biết đã chờ bao lâu, cũng không biết ngủ quên từ lúc nào, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới choàng tỉnh giấc.
Cánh cửa Tĩnh Thất mở ra, Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi mới dám đi ra bên ngoài, mở miệng gọi: "Tiên..." Lời nói còn chưa thành câu, đối diện hắn là hai vị bạch y, vẻ ngoài tương tự nhau, một đứng một ngã, nói đúng hơn là một người đang được dìu về.
Vị bạch y kia thấy hắn cũng bất ngờ mà mở to mắt, người này Ngụy Vô Tiện đã gặp rồi, chính là Trạch Vu tiên quân, huynh trưởng của Lam Vong Cơ. Còn vị bạch y bên cạnh là Hàm Quang tiên quân, bất ngờ thay là bộ bạch y ấy đã đẫm máu tươi. Hắn nhìn thấy đến đồng tử cũng to hơn thường.
____
Em lại ngoi lên rồi đây, lần này hứa sẽ ra chương đều đặn nhé. Còn em làm được hay không vẫn là một vấn đề nan giải, nhưng em sẽ cố gắng hết sức ạ. =)))