Lam Khải Nhân ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, cau mày nhắm mắt không nói một lời, gia chủ mới vừa hỏi nghi hoặc nhìn về phía Lam Khải Nhân, nhìn kỹ, lập tức kinh hãi kêu lên: "Không xong, Lam Khải Nhân tiên sinh ngất đi rồi".
Lam Hi Thần nghe tiếng lập tức chạy đến, vừa đỡ Lam Khải Nhân truyền linh lực cho ông, vừa nôn nóng gọi: "Thúc phục! Thúc phụ!!"
Lam Khải Nhân từ từ tỉnh lại, nhớ tới chuyện vừa rồi nhìn thấy, run rẩy đôi tay, khàn cả giọng nói: "Vong Cơ, Vong Cơ đâu?"
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, vừa nãy y mang Nguỵ công tử uống say đi rồi".
Lam Khải Nhân sắc mặt xanh mét, giận không chịu nổi nói: "Đi, đi tìm Vong Cơ, thêm cả Nguỵ Anh về cho ta, ta... ta..." Lam Khải Nhân lửa giận công tâm, một câu nói chưa xong lại rơi vào hôn mê một lần nữa.
Lam Khải Nhân hôn mê khó thở, người Cô Tô Lam thị hoảng loạn nhốn nháo, Vân Mộng Giang thị cũng đua nhau cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai thay cho đại sư huynh bọn họ, nâng Giang Trừng bị Nguỵ Vô Tiện làm cho chấn động đến mức ngất xỉu, dưới ánh mắt khác thường của tiên môn bách gia, nhanh chóng đi khỏi sảnh tiệc.
***
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng cảm thấy mình giống như lúc thì bị nướng trên đống lửa, lúc lại lơ lửng trên mây, lúc lại như thể chìm trong nước thở không nổi, từng đợt từng đợt khoái cảm nghẹt thở nhấn chìm mọi giác quan của Nguỵ Vô Tiện, toàn thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều tê dại.
Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển tỉnh lại từ trong giấc mộng bị giày vò, thân thể bị va chạm bởi một sức lực to lớn khiến cho lắc lư không ngừng, cả người ướt đẫm không biết là mồ hôi hay là nước, hai cổ tay cũng bị sợi mạt ngạch dẻo dai cột chặt, bị một cánh tay to khoẻ trắng nõn đè trên đỉnh đầu.
Vành mắt Lam Vong Cơ hơi đỏ lên, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt ngái ngủ của Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt mị hoặc, dưới thân vẫn ra sức đâm rút không ngừng.
Nguỵ Vô Tiện mới vừa tỉnh dậy đã bị kích thích như thế, nhịn không được kêu to ra tiếng: "Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút nha!"
Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, hạ thân ra vào vừa mạnh vừa nhanh, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển kịch liệt chịu sự tấn công điên cuồng của Lam Vong Cơ, theo mỗi lần ra sức đâm sâu của Lam Vong Cơ, khoái cảm giống như một dòng điện chạy từ dưới thân đi khắp toàn thân, các ngón chân của Nguỵ Vô Tiện đều kéo căng đến mức hơi run rẩy, cũng không biết là do sướng quá, hay do đau quá, mà sự việc xảy ra lúc ban ngày dần dần trở lại trong đầu Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhớ rõ mình cùng với một đám đệ tử thế gia thi uống rượu trong tiệc cưới của sư tỷ Giang Yếm Ly, sau đó... sau đó hình như mình uống nhiều quá, trong lúc mơ màng dường như còn hôn Lam Trạm, bên tai không ngừng có tiếng người nói chuyện, rồi lại không nghe rõ nói cái gì, đến khi tỉnh lại thì chính là tình trạng trước mắt này đây.
Nguỵ Vô Tiện tuy rằng không nhớ rõ khúc sau xảy ra chuyện gì, nhưng hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, lập tức hai mắt nhoà lệ, đáng thương hề hề nhận sai nói: "Nhị ca ca, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi nhẹ một chút, chúng ta từ từ làm được không? Ta đau..."
Lam Vong Cơ nói: "Đau à?"
Nguỵ Vô Tiện tất nhiên không đau, Lam Vong Cơ làm sao nỡ làm cho hắn bị thương, nhưng hắn vẫn không chút nào chột dạ mà nói: "Đau".
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện hai mắt lưng tròng, còn mang ánh mắt van nài kêu đau với mình, cúi người hôn lên khoé mắt của hắn, hôn đi những giọt nước mắt trên khoé mắt, sau đó di chuyển đến đôi môi ướt át và căng mọng của Nguỵ Vô Tiện, cọ xát liếm mút trên đôi môi của hắn, dịu dàng để lại những dấu hôn sưng đỏ, hết dấu này đến dấu khác, lên người Nguỵ Vô Tiện, sự hung hãn dưới hạ thân cũng chậm lại, trở nên vô cùng dịu dàng.
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được quặp hai chân vào vòng eo thon gầy của y, nheo mắt tận hưởng sự nhu tình do Lam Vong Cơ mang lại, bên trong đôi môi sưng đỏ khẽ hổn hển phát ra tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Nhưng chẳng bao lâu Nguỵ Vô Tiện đã có chút không chịu nổi nữa, Lam Vong Cơ rất dịu dàng, nhưng chính là quá mức dịu dàng rồi, cũng không biết là Lam Vong Cơ cố tình hay vô ý, lần nào đâm vào cũng đều bỏ qua cái chỗ mà Nguỵ Vô Tiện rất mong muốn, chậm rãi ma sát ra vào bên trong cơ thể hắn, nắm giữ nhịp độ rất tốt, toàn thân Nguỵ Vô Tiện phảng phất như có cọng lông vũ quét qua ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được tự mình nâng mông lên để dương v*t của Lam Vong Cơ tiến tới chỗ ấy, nhưng Lam Vong Cơ lần nào cũng có thể tránh được vừa kịp lúc, cứ trêu chọc Nguỵ Vô Tiện lên tới đỉnh điểm, thì động tác sẽ chậm lại, có lúc thậm chí sẽ ngừng lại tỉ mỉ hôn lên mi mắt của hắn, chọc cho tim gan Nguỵ Vô Tiện như bị cào cấu khó chịu, nhịn không được thúc giục: "Lam Trạm, ngươi nhanh một chút, ta khó chịu, ta muốn ngươi".
Nguỵ Vô Tiện không tới được nơi mong muốn, gấp gáp mong mỏi Lam Vong Cơ thô bạo dùng sức mạnh chiếm hữu hắn, nhưng không được giải toả, sau vài lần bị Lam Vong Cơ tránh né, Nguỵ Vô Tiện biết được Lam Vong Cơ làm vậy là cố ý, thở hổn hển nặng nề nói: "Lam Trạm, ngươi đừng... đừng thế này".
Lam Vong Cơ nói với giọng khàn khàn: "Thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nâng hai tay bị trói lên vòng qua để lên sau cổ Lam Vong Cơ, nhổm người hôn Lam Vong Cơ lấy lòng, vẻ mặt muốn bao nhiêu uỷ khuất là có bấy nhiêu uỷ khuất, nũng nịu nói: "Lam Trạm, ta sai rồi, ta không nên uống nhiều rượu như vậy, ngươi tha thứ cho ta đi..."
Dung mạo thanh lãnh của Lam Vong Cơ lúc này cũng mướt mồ hôi, làm tình kiểu thế này, không chỉ Nguỵ Vô Tiện khó chịu, mà y cũng đang cực lực nhẫn nhịn, trầm giọng nói: "Sai chỗ nào?"
Tròng mắt Nguỵ Vô Tiện đảo một vòng, cười cợt nhả nói: "Ta hình như... uống nhiều quá, rồi hôn ngươi trước mặt mọi người".
Đôi mắt trong veo sáng ngời của Nguỵ Vô Tiện rưng rưng, cánh môi cũng bị hôn đến ướt át sưng đỏ, Nguỵ Vô Tiện tuy là nam nhân, nhưng dáng vẻ này lại chọc cho người ta phải yêu thương một cách phi lý.
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi loé lên, lòng bàn tay bất giác siết mạnh eo của Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn gì nữa?"
Nguỵ Vô Tiện đại não mơ hồ, nghi hoặc nói: "Còn nữa? Còn gì nữa? Ta ngoại trừ hôn ngươi, còn làm gì nữa sao?"
Lam Vong Cơ nghiêm mặt nói: "Tự nghĩ".
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện khóc không ra nước mắt, hối hận không kịp, thầm nghĩ: "Sớm biết thì đã không uống hăng máu như vậy, cũng không đến nỗi mơ màng như bây giờ".
Nguỵ Vô Tiện chu môi thành khẩn nói: "Lam Trạm, ta thật sự không nhớ rõ, bất kể làm cái gì cũng đều là lỗi của ta, ngươi cứ nói cho ta đi, rốt cuộc ta còn làm ra cái chuyện vô liêm sỉ mất mặt gì nữa?".
Lam Vong Cơ nhớ tới Nguỵ Vô Tiện trong lúc hồ đồ vươn tay về phía Lam Hi Thần, ánh mắt lạnh lùng tràn ra tứ phía, nhìn Nguỵ Vô Tiện bằng đôi mắt cháy rực.
Nguỵ Vô Tiện bị nhìn chằm chằm mà trong lòng dựng tóc gáy, thầm nghĩ: "Lam Trạm làm gì nhìn ta bằng ánh mắt như muốn ăn thịt ta vậy? Ta rốt cuộc đã làm cái gì thế? Chẳng lẽ ta uống say còn phát điên phi lễ với người khác?"
Nguỵ Vô Tiện quyết tâm, trước sau gì cũng chết, cả gan hỏi luôn: "Lam Trạm, ngoại trừ hôn ngươi, cuối cùng ta còn làm gì nữa? Ngươi nói cho ta đi, ta chịu được".
Lam Vong Cơ không nói lời nào, cúi đầu hôn lên miệng hắn, môi lưỡi quấn quýt mút chặt nhau, hạ thân vẫn chậm rãi khống chế nhịp độ và mức độ, khả năng kềm chế mạnh mẽ, tính nhẫn nại tràn đầy, thân thể Nguỵ Vô Tiện uốn éo khao khát được thoả mãn, ngọn lửa dục vọng trong đầu bùng cháy dữ dội, nhưng bị đè ép mà không thể phản kháng, đây là lần đầu tiên Nguỵ Vô Tiện bị ép đến tình cảnh này.
Lam Vong Cơ tỉ mỉ hôn hắn, đột nhiên phát hiện Nguỵ Vô Tiện nhắm chặt mắt lại không nhúc nhích gì nữa.
Lam Vong Cơ thoáng ngẩn ra, Nguỵ Vô Tiện lợi dụng lúc y mất tập trung, hai chân vòng lấy thắt lưng y, thân trên dùng lực đột ngột lật úp lại cưỡi trên người Lam Vong Cơ, trong nháy mắt tư thế của hai người hoán đổi, mạt ngạch không biết từ khi nào cũng đã bị hắn tháo ra, nhanh chóng buộc nó vào tay Lam Vong Cơ, tình hình lập tức đảo ngược.
Nguỵ Vô Tiện cưỡi trên người Lam Vong Cơ, nghiến răng cười nói: "Nhị ca ca, hay là để ta tới đi, ngươi muốn chơi ha? Được rồi, Nguỵ ca ca ta sẽ chơi vui vẻ cùng với ngươi..."
Nguỵ Vô Tiện sẵn tay lấy ra một sợi đai lưng, cột lên mắt Lam Vong Cơ che đi tầm nhìn của y, cười tủm tỉm đốt lửa trên khắp người y, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Cậu nhóc, cùng ta chơi trò tình thú nhé, tranh ảnh đen tiểu gia ta xem trong ba đời tính ra cũng không ít hơn sách trong Tàng Thư Các nhà các ngươi đâu."
Dục vọng của Lam Vong Cơ nhanh chóng không kềm chế được nữa, mắt không nhìn thấy, thân thể ngược lại càng trở nên mẫn cảm hơn, bị Nguỵ Vô Tiện cố tình trêu chọc khiêu khích, chẳng mấy chốc đã bị đẩy đến tình cảnh băng hoả đấu nhau, năng lực tự chủ mạnh mẽ cũng dần dần sụp đổ tan tành, không thể không phát ra âm thanh rên rỉ, chất giọng thanh lãnh tràn ngập hương vị dục vọng.
Nguỵ Vô Tiện đang dốc hết sức khiêu khích, không ngờ thế mà ép được Lam Vong Cơ phát ra tiếng rên, trong nháy mắt cảm thấy thật là mãn nguyện, năng lực tự kềm chế của cái người Lam Vong Cơ này bình thường rất đáng sợ, cho dù là làm điên cuồng đến thế nào, cũng sẽ xấu hổ không thể hiện ra, trong khi mình ngược lại thì thường xuyên thể hiện quá mức, muốn kêu thế nào sẽ kêu thế đó.
Nguỵ Vô Tiện tháo sợi đai lưng trên mắt Lam Vong Cơ xuống, vành mắt đỏ bừng, khoé mắt chân mày đều nhiễm màu hồng phơn phớt, hai mắt như có ánh nước, đôi môi mỏng đỏ tươi và căng mọng thở hổn hển kịch liệt, một dáng vẻ giống như bị người ta bắt nạt một cách tàn nhẫn, Nguỵ Vô Tiện trông thấy, vốn đang muốn dạy dỗ y, trong chớp mắt trái tim hắn mềm nhũn không còn gì, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi của y, dỗ dành: "Được rồi, là lỗi của ta, không nên bắt nạt ngươi, ta sẽ cởi mạt ngạch cho ngươi, ngươi cũng không được phép bắt nạt ta nữa, biết không?"
Lam Vong Cơ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, hai tay vừa được cởi trói, đột ngột lật ngược người lại, tròng mắt lập tức đỏ ngầu đáng sợ, bùng cháy lên ngọn lửa không xác định, Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: "Cái đệt! Sắp tiêu rồi!"
Trước khi lời cầu xin thương xót của Nguỵ Vô Tiện kịp thốt ra đã bị Lam Vong Cơ hung hăng chặn ngay trong miệng, hạ thân càng điên cuồng dùng lực đâm thật sâu vào, mạnh bạo đâm vào nơi mà Nguỵ Vô Tiện muốn, như thể kềm nén đã lâu, mỗi một lần đều giống như muốn đâm thủng người Nguỵ Vô Tiện vậy.
Tình triều khô nóng tích tụ trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện cũng bị đốt cháy bùng lên trong nháy mắt, khoái cảm ma sát kịch liệt cuốn qua khắp toàn thân, tiếng rên rỉ bị Lam Vong Cơ chặn trong miệng nức nở nghẹn ngào không phát ra được, chỗ kết hợp dưới hạ thân càng lúc càng có nhiều chất dịch không xác định chảy ra ngoài theo sự ra vào không ngừng nghỉ của Lam Vong Cơ, càng khiến cho Lam Vong Cơ ra vào sâu hơn và thuận lợi hơn.
Nguỵ Vô Tiện thua tan tác dưới đợt tấn công mạnh mẽ của Lam Vong Cơ, trong đầu một mảnh trống rỗng, ở trong miệng ngoại trừ tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển không kềm chế, thì một câu cũng không thốt ra nổi, thân thể nhấp nhô lên xuống theo động tác của Lam Vong Cơ, một đêm đắm chìm trong sự phóng túng, cho đến khi sắc trời bên ngoài phòng hửng sáng, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ.