[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 37: Say rượu (a)




Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên một thân hỉ phục đỏ rực chậm rãi đi về phía Kim phu nhân đang ngồi trên sảnh chính.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng hoảng hốt, chóp mũi chua xót, nước mắt không ngăn được lặng lẽ rơi xuống.

Lam Vong Cơ làm như trong lòng cảm giác được, quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ rơi lệ, trái tim bị nhéo mạnh một cái, ẩn ẩn đau, đưa tay lau nước mắt trên mặt Nguỵ Vô Tiện, trấn an nói: "Nguỵ Anh, đừng khóc, ta ở đây".

Nguỵ Vô Tiện hai mắt rưng rưng, nhưng cười cực kỳ xán lạn, "Lam Trạm, ta không sao, đây là nước mắt vô cùng hạnh phúc của ta, rất là vui mừng".

Bàn tay to lớn dưới tay áo rộng của Lam Vong Cơ nắm chặt lấy tay Nguỵ Vô Tiện, âm thầm an ủi hắn.

Nguỵ Vô Tiện mang theo nụ cười thoải mái, bình tĩnh nói: "Lam Trạm, ngươi biết không, ta đã từng vô số lần mơ thấy cảnh sư tỷ thành hôn, nhưng lần nào đến cuối cùng, cũng đều nhìn thấy dáng vẻ lúc chết của sư tỷ, sau đó đột ngột bị chính mình doạ tỉnh, sau đó không dám ngủ lại, nhưng hiện giờ, ta thật sự chính mắt nhìn thấy lễ thành hôn của sư tỷ, lại phảng phất như đang nằm mơ không phải sự thật vậy".

Trái tim Lam Vong Cơ co rút từng trận đau đớn, chậm rãi dùng sức ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, trầm giọng nói bên tai hắn: "Nguỵ Anh, những chuyện đó đã qua rồi, hiện tại... mọi người đều rất tốt, ngươi cũng không hề lẻ loi một mình nữa, ta sẽ vẫn luôn ở cùng ngươi".

Người điều khiển buổi lễ cao giọng hét lớn: "Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường".

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy giọng nói vội vàng đẩy Lam Vong Cơ ra, đưa tay lên mặt lau qua loa vài cái, kích động nói: "Lam Trạm, ngươi xem ngươi xem, sắp bái đường".

Người điều khiển buổi lễ hô: "Nhất bái thiên địa!"

Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly quay mặt ra phía cửa đại sảnh, hướng thiên địa khom lưng thật sâu để bái lễ, trong hỉ đường một mảnh im lặng.

Người điều khiển buổi lễ hô: "Nhị bái cao đường!!"

Tân nhân xoay người, trên cao đường chỉ có một mình Kim phu nhân, Kim Quang Thiện làm ra chuyện xấu xa như thế, hiện giờ còn thần chí không rõ, điên điên khùng khùng, tất nhiên là không thể ra ngoài gặp người khác.

Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly khom lưng bái lễ với Kim phu nhân, Kim phu nhân trong lòng tràn đầy vui mừng, trên mặt tươi cười không ngừng nói: "Tốt tốt tốt, đều là con ngoan".

Người điều khiển buổi lễ tiếp tục hô: "Phu thê đối bái!!"

Hai vị tân nhân đứng đối mặt nhau, Kim Tử Hiên sắc mặt ửng đỏ, mặc dù hắn cực lực khống chế cảm xúc, nhưng trong ánh mắt lại là niềm hưng phấn không kềm nén được, dải lụa đỏ trong tay cũng bị hắn siết chặt, mặt mày tươi cười bái xuống với Giang Yếm Ly. harry potter fanfic

Người điều khiển buổi lễ la lớn: "Buổi lễ kết thúc!!!"

Vừa dứt lời, Nguỵ Vô Tiện kích động hai tay túm lấy tay áo của Lam Vong Cơ nói không nên lời, hưng phấn không nhịn được mà run rẩy nhảy nhót ngay tại chỗ, ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hoà nhìn Nguỵ Vô Tiện, dịu dàng nói: "Nguỵ Anh, ngươi không phải đang nằm mơ, đều là sự thật".

Nguỵ Vô Tiện mi mắt cong cong, "Đúng đúng đúng, đều là sự thật, không phải nằm mơ, ngươi cũng là thật".

Tiếng chúc mừng của mọi người xung quanh không ngừng vang lên, đua nhau nói với người của Lan Lăng Kim thị và Vân Mộng Giang thị.

Sau khi Giang Yếm Ly được đưa vào tân phòng, tiệc rượu bắt đầu khai mạc. Kim Tử Hiên mặt đỏ rần từ tân phòng bước ra cúi chào với mọi người.

Kính rượu các trưởng bối xong, còn phải kính rượu các khách mời đến đây, chẳng bao lâu Kim Tử Hiên đã hơi vượt quá tửu lượng, cả người đều cảm giác có chút quay cuồng, nhưng khách khứa vẫn không ngừng kính rượu với hắn, cắn răng uống một ly rồi lại một ly, đang định tiếp tục nhận ly rượu, thì một bàn tay đột nhiên đưa ngang ra, chặn lấy ly rượu người khác đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

Kim Tử Hiên uống hơi choáng váng, lớn tiếng nói không rõ chữ: "Nguỵ Vô Tiền, ngươi... ngươi làm gì thế?"

Nguỵ Vô Tiện tức giận cười nói: "Kim Tử Hiên, đừng cậy mạnh, đứng không muốn vững, còn cố gì nữa. Ngươi xem ngay cả nói ngươi cũng không nói rõ, hôm nay là động phòng hoa chúc, chẳng lẽ ngươi muốn uống đến khi ngất xỉu mới thôi".

Kim Tử Hiên vốn dĩ có chút tức giận, nhưng nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nhắc tới động phòng hoa chúc, lập tức cả người mặt đỏ tai hồng, ngay cả cái cổ cũng đỏ bừng một mảnh.

Nguỵ Vô Tiện bưng ly rượu lên, cao giọng nói với người tới kính rượu, cũng như người sắp tới kính rượu: "Hôm nay, là ngày rất tốt của Kim Tử Hiên và sử tỷ Giang Yếm Ly của ta, chúng ta á! Đừng cản trở vợ chồng son người ta tình chàng ý thiếp, các vị muốn uống rượu, tất cả tới tìm Nguỵ Vô Tiện ta, Nguỵ mỗ nhất định cùng các vị uống thật tận hứng".

Một đệ tử thế gia quen biết Nguỵ Vô Tiện vào thời đi học cười nói: "Đây là ngươi nói nha, nếu chúng ta uống thoải mái, ngươi cũng đừng sợ đó nghen..."

Nguỵ Vô Tiện cười to nói: "Cứ việc tới, có thể làm cho ta uống nằm bò ra, coi như các ngươi có bản lĩnh!!"

Lam Vong Cơ lo lắng nói: "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện uống một ly rượu được mời, không sợ chút nào cười nói: "Lam Trạm, yên tâm đi, tửu lượng của ta rất tốt, ngàn ly không say. Lại nói, ở đây không phải còn có ngươi sao, nếu ta thật sự bất tỉnh nhân sự..."

Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào mình đến cả rượu cũng không uống, nghi hoặc hỏi: "Hửm?"

Nguỵ Vô Tiện nhìn ánh mắt nhu hoà, khuôn mặt tinh xảo không tì vết của Lam Vong Cơ, trong lòng giống như bị mèo cào, ngo ngoe rục rịch, vịn vào người dán lên lỗ tai Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng thổi ra một ngụm khí, không có ý tốt cười xấu xa nói: "Nếu ta thật sự uống say, thì ngươi khiêng ta đi, tuỳ tiện tìm một chỗ, muốn thế nào ~ thì thế nấy!"

Tai Lam Vong Cơ ửng hồng nói: "Nguỵ Anh".

Nhìn Lam Vong Cơ nhanh chóng đỏ thấu vành tai, Nguỵ Vô Tiện cười ha ha nói: "Lam Trạm, ngươi thật đúng là thú vị. Nè! Giang Trừng, tại sao ngươi cũng tới".

Giang Trừng yên lặng trợn trắng mắt, ghét bỏ nói: "Hừ, là ta sợ ngươi một hồi nữa uống say không biết gì, mất mặt, đem rượu cho ta".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Muốn cùng ta chắn rượu thì cứ nói thẳng đi, biệt nữu như thế, nói một câu hay ho thì chết à, coi trọng sĩ diện".

Sau khi rượu qua ba lượt, chỉ còn lại một đám bạn tốt thời đi học, Nhiếp Hoài Tang cầm ly rượu trong tay, hơi ngà ngà nói: "Nguỵ huynh à Nguỵ huynh, lần sau uống... e rằng chính là rượu mừng của ngươi, chúc mừng trước nha".

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ ra mặt nói: "Đa tạ, đến lúc đó các ngươi nhất định phải tới nhé!"

Mọi người cười nói: "Tất nhiên rồi, ngày tốt của Nguỵ huynh, cho dù là lết, chúng ta cũng phải lết tới nơi".

Đoàn người vui vẻ đùa giỡn uống một hồi, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy sắc mặt Kim Tử Huân khó coi, một mình ngồi trong góc uống rượu giải sầu? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Giang Trừng không tin nói: "Sao có thể, y không phải hống hách phách lối nhất hay sao? Làm sao có thể an phận như vậy".

Nhiếp Hoài Tang nhỏ giọng nói: "Nguỵ huynh, Giang huynh, các ngươi hôm nay tới trễ không biết, Kim Tử Huân này sáng nay đi đường khập khiễng, sau khi ta nghe ngóng, hoá ra là... Kim Tử Huân này lúc đi săn đêm có phát sinh xích mích với một hộ nông dân, Kim Tử Huân trong cơn giận dữ thiêu rụi nhà của người ta, các ngươi đoán xem sau đó thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không lẽ người nhà gia đình đó cùng nhau nổi dậy, đánh gãy chân y? Cũng không đúng ha, Kim Tử Huân dù tu vi vô dụng, cũng không thể đánh không lại mấy người bình thường".

Nhiếp Hoài Tang cười hắc hắc nói: "Gia đình đó bị đốt nhà quá mức tức giận, nhưng cũng biết đánh không lại Kim Tử Huân, bề ngoài nén giận, kết quả một đường theo dõi hành tung của Kim Tử Huân, đi theo tới chỗ khách điếm y nghỉ chân, để xả giận, người trong gia đình này cũng không tiếc tiền, hối lộ tiểu nhị của khách điếm, lấy được chìa khoá phòng, vài người nhân lúc ngủ say, ra tay bất ngờ, hành hung Kim Tử Huân một trận, còn đánh gãy một chân, bởi vì vị trí xa xôi, còn là đêm hôm khuya khoắt, gãy chân không cứu chữa kịp thời, sau đó mặc dù trị hết, Kim Tử Huân cũng trở thành một kẻ thọt rồi".

Giang Trừng không thể tưởng tượng nói: "Vậy... sau đó Kim gia xử lý như thế nào?"

Nhiếp Hoài Tang nói: "Nếu vẫn còn là Kim Quang Thiện đương gia, thì hộ gia đình đó chắc chắn là xui xẻo, nhưng Kim Tử Hiên không giống nha, thực sự cầu thị, việc này, Kim Tử Huân không chiếm lý, Kim Tử Hiên không chỉ không gây phiền toái cho hộ gia đình kia, còn bồi thường căn nhà bị đốt cháy cho người ta, việc này cũng đành cho qua thôi".

Giang Trừng cười lạnh nói: "Hừ! Chuyện này Kim Tử Huân cũng là đáng đời, nhưng mà Nhiếp huynh... làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Như thể tận mắt nhìn thấy?"

Nhiếp Hoài Tang đắc ý cười nói: "Ta là ai chứ, cái khác ta không bằng các ngươi, nhưng về phương diện hỏi thăm tin tức này, các ngươi vậy chứ nhất định không mạnh bằng ta".

Mọi người đều cho là Nhiếp Hoài Tang đang nói mạnh miệng, nhưng Nguỵ Vô Tiện trong lòng dâng lên cảm xúc, vô cùng tán đồng, giơ ngón tay cái về phía Nhiếp Hoài Tang.

Nhiếp Hoài Tang thấy Nguỵ Vô Tiện thế mà lại tán đồng lời nói của mình, lập tức cười nói: "Nguỵ huynh, quả nhiên vẫn là ngươi tinh mắt".

Nguỵ Vô Tiện cười cười không nói gì, chỉ dựa vào toàn bộ kế hoạch Nhiếp Hoài Tang bày ra ở kiếp trước, ép Kim Quang Dao tâm tư thâm sâu đến bước đường cùng, lòng dạ tâm cơ như thế, còn giấu kín không lộ ra, trên đời này chỉ sợ thật sự là không có mấy người có thể so sánh được.