[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi

Chương 16




Ngụy Vô Tiện cũng không xác định được rằng đối với chuyện này đến cùng là Lam Vong Cơ đã biết được bao nhiêu rồi.

Không có linh lực đúng thật là một chuyện có chút phiền phức, hơn nữa hiện giờ trong bụng hắn còn mang theo một đứa nhỏ. Cũng không phải là hắn chưa từng lo lắng qua, âm khí nhập thể, có thể mang đến ảnh hưởng gì không tốt đối với nhóc con trong bụng hay không.

Nếu như chỉ liên quan đến bản thân hắn, Ngụy Vô Tiện ngược lại sẽ không để trong lòng. Nhưng hiện giờ có thể sẽ liên lụy đến thai nhi trong bụng, hắn lại không thể nào không để ý được.

Chính vì vậy, cho nên lúc Lam Vong Cơ đưa ra yêu cầu mỗi ngày sẽ truyền linh lực cho hắn để giúp hắn áp chế âm sát khí trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện mới không từ chối, cảm thấy rằng chỉ là truyền chút linh lực thôi mà, Lam Vong Cơ sẽ không phát hiện ra được chuyện gì cả. Nếu Lam Vong Cơ phát hiện ra gì đó khác thường, hắn cũng có cách trả lời chu đáo vẹn toàn.

Nhưng hiện giờ hắn mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, lúc ấy vì sao Lam Vong Cơ lại bỗng nhiên muốn giúp hắn truyền linh lực vậy?

Hắn vật lộn với một mớ suy nghĩ lung tung trong đầu, Lam Vong Cơ bên kia lại cực kỳ bình tĩnh, nắm chặt lấy bàn tay đang muốn rụt lại theo bản năng của hắn, tiếp tục truyền linh lực sang cho hắn, đồng thời nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Chỉ trả lời một tiếng quả quyết, rồi lại không giải thích thêm bất kỳ điều gì cả, trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút không nhịn được, mấp máy môi, sau một lúc lâu mới mở miệng:

"Vậy ngươi..."

Lam Vong Cơ nói:

"Linh lực, ta cho ngươi."

Tảng đá lớn đang đè nặng nơi đáy lòng cuối cùng cũng được chuyển sang chỗ khác, Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười thoải mái, bỗng nhiên cảm thấy cũng không cần thiết phải truy hỏi tìm hiểu kỹ ngọn nguồn, xem đối với chuyện này Lam Vong Cơ đến cùng là hiểu rõ biết rõ đến mức độ nào.

Cho dù hắn trở thành dáng vẻ như thế nào, người này, nói chung là cũng sẽ không ghét bỏ hắn.

Hắn cười cười với Lam Vong Cơ rồi nói:

"Được."

Trước đây mỗi lần Lam Vong Cơ muốn truyền linh lực cho hắn, hắn thường chỉ để y truyền trong chốc lát rồi lập tức rút tay lại, hôm nay hắn không cần phải làm như vậy nữa.

Lam Vong Cơ cũng không hỏi hắn thêm bất kỳ điều gì, chỉ im lặng tiếp tục truyền linh lực giúp hắn.

Tuy rằng Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với việc y kiệm lời ít nói, nhưng lúc này y im lặng lại làm cho hắn cảm thấy có chút khác thường, không nhịn được nói:

"Lam Trạm... ngươi không muốn hỏi điều gì sao?"

Lam Vong Cơ lắc đầu:

"Ngươi không muốn nói, ta không sẽ không hỏi."

Ngụy Vô Tiện thở phào một hơi, lên tiếng an ủi chính mình cũng như là an ủi đối phương:

"Dù sao đi chăng nữa, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, cũng chẳng có gì hay để mà phải nhắc lại. Không có linh lực, đúng thật là có vài chuyện tương đối phiền phức, chẳng qua cũng coi như là trời không tuyệt đường người."

Hắn rút cây sáo bên hông ra, nhẹ nhàng vuốt ve:

"Hơn nữa, nếu như ta không dùng đạo này, chỉ sợ là chiến trường Giang Lăng không cách nào chống đỡ đến bây giờ."

Lam Vong Cơ nhìn cây sáo trong tay hắn, im lặng không nói gì.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hắn một phát, cười nói:

"Lam Trạm, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì. Nhưng ngươi yên tâm, chuyện ngươi đang lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra. Hơn nữa hiện giờ còn có ngươi dùng linh lực giúp ta áp chế mà, cho dù ngươi không tin ta thì chẳng lẽ ngươi cũng không tin chính bản thân mình sao?"

Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Ngụy Vô Tiện nói:

"Đúng rồi, Lam Trạm, ngươi còn nhớ nữ quỷ mặt xanh ở trạm dịch lúc chúng ta gặp lại nhau không?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng nhìn hai đầu lông mày khẽ chau lại của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nở một nụ cười, đưa tay lên xoa xoa trán y, ý đồ muốn giúp y vuốt phẳng những vết nhăn kia.

"Ngươi đừng như vậy mà Lam Trạm, ngày trước lúc ta đang còn lăn lộn ở cái chỗ quỷ quái mà ta bị Ôn Triều ném xuống ấy, cũng may là có nàng giúp ta đấy."

"Giúp ngươi?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, thở dài:

"Đúng vậy, khi còn sống nàng cũng từng mang thai một đứa bé, nhưng Càn nguyên của nàng phụ bạc nàng. Có lẽ bởi vì trong thời gian mang thai không nhận được sự an ủi hữu hiệu từ tin hương của Càn nguyên, đứa bé kia sinh ra không được bao lâu thì chết non, nàng không còn chút hi vọng nào với cuộc sống này cho nên mới tìm đến chỗ đó tự tử."

Sự im lặng duy trì trong một chốc lát ngắn ngủi, Ngụy Vô Tiện cúi đầu vuốt ve phần bụng của bản thân, cười nhẹ rồi nói:

"Cũng may mà có nhóc con này, lúc nàng biết trong bụng ta tồn tại một sinh mệnh bé nhỏ, nói chung là cũng nghĩ đến những gì mà bản thân từng trải qua, cho nên đặc biệt quan tâm đến ta. Khi đó nàng còn giúp ta tìm kiếm nước uống này rồi đồ ăn này."

Hắn xoay xoay cây sáo giữa những ngón tay, lại nói:

"Cây sáo này, cũng là nàng giúp ta tìm được ở chỗ đó."

Lam Vong Cơ mấp máy môi, giống như muốn hỏi đến cùng là khi đó còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng Ngụy Vô Tiện không nói, y tuyệt đối sẽ không truy hỏi đến cùng. Y nghĩ rằng có lẽ đó là một đoạn ký ức mà đối phương không muốn nghĩ đến không muốn nhắc lại. Cho dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ người này đã ở bên cạnh y, vậy là tốt lắm rồi. Từ nay về sau, nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn mọi mặt, không để hắn phải nhận thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Nhớ đến cảnh tượng lúc gặp lại Lam Vong Cơ ở trạm dịch, Ngụy Vô Tiện cười cười rồi nói:

"Vậy nên, Lam Vong Cơ, ngươi có nhớ không, khi đó nàng hung dữ với ngươi vô cùng. Đoán chừng nàng đã cảm nhận được ngươi chính là Càn nguyên kết khế với ta, là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng ta, cho nên mới có thái độ thù địch với ngươi như vậy."

Lúc gặp lại nhau ở trạm dịch, toàn bộ lực chú ý của Lam Vong Cơ thời điểm đó đều đặt trên người Ngụy Vô Tiện, cũng không quá chú ý đến cái khác, nhưng vẫn nhớ mang máng rằng khi ấy sự cảnh giác của nữ quỷ kia đối với y đúng là rất mạnh.

Không biết làm sao, Ngụy Vô Tiện lại bỗng dưng cười thật to.

Mặc dù chẳng hiểu gì cả, nhưng nhìn ra nụ cười kia đúng là mang theo sự vui vẻ từ sâu trong nội tâm, cho nên ánh mắt của Lam Vong Cơ cũng dịu dàng thêm vài phần, hỏi:

"Đang cười gì vậy?"

Vòng hai tay lên ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy Hàm Quang Quân quá oan uổng rồi, hết bị quỷ hiểu lầm lại bị người hiểu lầm. Nữ quỷ kia nghĩ ngươi vứt vợ bỏ con, còn Ôn Tình thì mắng ngươi là bội tình bạc nghĩa."

Nói xong câu cuối, Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được mà cười lớn một trận.

Trên mặt Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ thoáng qua, thế nhưng thấy Ngụy Vô Tiện hiếm khi vui vẻ như vậy, khóe miệng y cũng không tự chủ được mà khẽ cong lên thành một độ cung cực nhỏ. Y không nói thêm gì cả, chỉ vươn tay đỡ lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện, đề phòng người kia cười quá đà mà trực tiếp cười ngã luôn.

Nói đến Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, dò hỏi:

"Lam Trạm, chuyện Kim đan, là Ôn Tình..."

Lam Vong Cơ gật đầu, lại nói:

"Nàng cũng chỉ là vô tình."

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn y một cái, không nhìn ra bất kỳ điều gì đặc biệt, cũng không biết Lam Vong Cơ có biết chuyện Kim đan của hắn mất như thế nào không. Nhưng hiện giờ hắn cũng không tiện hỏi gì đó để dò xét, để tránh việc Lam Vong Cơ vốn không biết gì mà hắn hỏi nhiều lại bị y phát hiện ra thì nguy, vẫn là để lúc sau lén lút hỏi Ôn Tình vẫn ổn hơn.

Vì thế hắn chỉ nói:

"Không sao cả, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, sớm hay muộn ta cũng sẽ nói cho ngươi biết thôi."

Ánh mắt lơ đãng quét đến phong hôn thư để trên bàn, Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra nguyên nhân hôm nay hắn đùng đùng vội vã chạy ra ngoài tìm Lam Vong Cơ, kết quả là bị một việc khác quấy rối, chuyện ban đầu hắn muốn hỏi hắn cũng quên khuấy đi mất. Lúc này hắn mới nhớ đến, bèn hỏi:

"Đúng rồi, tại sao bỗng dưng hôm nay ca ca ngươi lại đến Giang Lăng, có phải là chiến trường nào khác cần..."

Lam Vong Cơ dường như cũng đoán ra được hắn đang lo lắng chuyện gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại đưa tay dịu dàng vuốt ve lưng hắn như trấn an, đáp:

"Không phải."

Ngụy Vô Tiện giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười nói:

"Vậy Trạch Vu Quân đến chiến trường Giang Lăng là muốn..."

Lam Vong Cơ nói:

"Huynh trưởng nghe nói quan hệ giữa hai chúng ta không được hòa thuận, cho nên..."

Ngụy Vô Tiện ngớ người, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ đang có chút bất đắc dĩ, lại cười to một trận, nói:

"Cái này là do ai lan truyền lung tung thế, quan hệ giữa ta và ngươi mà có thể gọi là không được hòa thuận sao?"

Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại, lúc Lam Vong Cơ vừa đến Giang Lăng, bọn họ đúng thật là cãi nhau vài lần rồi tan rã trong không vui, bị người khác thêm mắm thêm muối rồi lan truyền, Lam Hi Thần lo lắng đến tình trạng của bọn họ cho nên tới đây xem cũng không có gì lạ.

"Vậy Trạch Vu Quân có biết chuyện này không..."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện cúi đầu liếc qua bụng mình.

Lam Vong Cơ lắc đầu:

"Chưa."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác:

"Cho nên lúc đó hai huynh đệ ngươi còn chưa nói chuyện được bao lâu, thì đã bị ta ngắt ngang rồi."

Lam Vong Cơ gật gật đầu:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, nói

"Tuy rằng không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của huynh đệ các ngươi, chẳng qua cũng xem như ta đến đúng lúc, nếu không ta..."

Ngụy Vô Tiện cũng không biết hắn sẽ thế nào, nhưng chắc chắn là không thể tốt đẹp như bây giờ được. Chiếu theo tính tình của Lam Vong Cơ mà nói, nếu như bản thân hắn không chủ động mở miệng, sợ là y vẫn sẽ tiếp tục im lặng mà giấu đi.

Nói chuyện với nhau trong chốc lát, hắn cũng hơi mệt rồi, Lam Vong Cơ thấy hắn ngáp mấy cái liên tục, bèn nói:

"Đi ngủ trước đã."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Ừ, đi ngủ trước đã."

Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm cho xong, còn một trận chiến cần phải đánh, nhân dịp Lam Hi Thần còn ở Giang Lăng, tiện thể nói thẳng chuyện của bọn họ cho Giang Trừng biết luôn.

Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được muốn cười.

Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện biết y muốn hỏi, bèn nhanh chóng trả lời trước:

"Không biết lúc Giang Trừng biết được chuyện này thì sẽ phản ứng như thế nào, đoán chừng là sẽ giật mình hoảng hốt lắm. Còn có ca ca ngươi nữa, nếu biết quan hệ của chúng ta không chỉ rất tốt, mà ngay cả bé con cũng có rồi, không biết huynh ấy ngạc nhiên vui mừng nhiều hơn hay kinh hãi nhiều hơn nhỉ?"

Ánh mắt lại càng trở nên dịu dàng hơn, Lam Vong Cơ ôm hắn vào trong lòng, khẽ nói;

"Ngủ trước đã, ngày mai nói sau."

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, híp mắt cười rồi hôn khẽ lên khóe môi y, nói:

"Ngủ ngon, Lam Trạm."