[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi

Chương 1




1.

Lúc Ôn Trục Lưu bỗng nhiên đánh về phía hắn, Ngụy Vô Tiện theo phản xạ nâng tay bảo vệ phần bụng của mình đầu tiên.

Dưới sự dây dưa cắn xé của quỷ đồng cùng nữ quỷ mặt xanh, đối phương đã sớm chật vật đến mức không thể chật vật hơn, thế nhưng vẫn nhào thẳng về phía hắn giống như là muốn gom sức lại giãy giụa một lần cuối cùng. Đang chuẩn bị hạ lệnh cho quỷ vật thao túng dưới tay, tiếng mái ngói bị đập nát vang vọng truyền đến, một bộ bạch y từ trên trời hạ xuống, đứng chắn trước mặt hắn.

Tin hương mùi đàn hương của Càn nguyên lượn lờ dưới chóp mũi, Ngụy Vô Tiện lập tức mở to hai mắt, bên trong khối thân thể Khôn trạch này vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng thất lạc của hắn, hệt như trong nháy mắt được lấp đầy. Cơ thể bị khí tức âm lãnh của bãi tha ma ngấm dần trong suốt ba tháng, thân nhiệt đã thấp hơn bình thường rất nhiều, giờ đây lại hệt như một lần nữa từ từ ấm áp lên, trái tim đang nằm trong lồng ngực bỗng nhiên đập từng nhịp thật dồn dập kịch liệt.

Lam Trạm.

Hắn lẳng lặng gọi lên cái tên này từ sâu trong đáy lòng.

Mang theo một tia kinh ngạc, đồng thời lại có một loại tình cảm khó mà nói nên lời quay cuồng trong mạch máu.

Hắn vốn dĩ tính toán tối nay giải quyết cả Ôn Triều lẫn Ôn Trục Lưu ở chỗ này, lại không ngờ rằng Lam Vong Cơ cũng xuất hiện ở đây.

Bàn tay đang phủ trên bụng dưới vô thức níu chặt vải áo, sau đó mới chậm rãi buông ra, đè trên cây sáo giắt bên hông.

Chỉ trong chớp mắt, Ôn Trục Lưu đã bị một chiếc roi dài sáng lóe ánh tím nhẹ nhàng treo lên, tiếng xương cổ gãy truyền đến. Ngụy Vô Tiện lập tức lấy lại tinh thần, rút cây sáo ra, đặt ở ngang miệng, lùi về phía sau hai bước, quỷ đồng cùng nữ quỷ mặt xanh vốn dĩ đang cắn xé Ôn Trục Lưu cũng nhanh chóng lui về bên cạnh hắn. Chúng nó vốn dĩ còn mang theo chút cảnh giác nhìn về phía hai người xa lạ vừa đến, mà nữ quỷ mặt xanh kia sau khi đánh giá Lam Vong Cơ một lúc thì hệt như đã nhận ra gì đó, phóng một ánh mắt cực kỳ bất thiện về phía y.

Ngụy Vô Tiện đương nhiên là hiểu được vì sao nàng ta lại nóng nảy như vậy, hít sâu một hơi, hất hất tay ý bảo nàng lui ra. Nữ quỷ mặt xanh rõ ràng là có chút không tình nguyện, nhe răng gầm gừ với Lam Vong Cơ, hệt như đang cảnh cáo y cái gì đó. Ánh mắt của Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện, hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn hung ác kia mà nữ quỷ kia ném về phía y. Giống như là lảng tránh hết mức có thể, Ngụy Vô Tiện không hề nhìn thẳng về phía y, chỉ lơ đãng nhìn sang bên cạnh, trong mắt có chút mông lung mờ mịt. Nữ quỷ mặt xanh có vẻ càng lúc càng nóng nảy, Ngụy Vô Tiện bình tĩnh gằn giọng nói:

"Lui ra."

Mặc dù không tình nguyện, nhưng nàng cũng sẽ không chống lại chỉ lệnh của Ngụy Vô Tiện, nghe được một tiếng quát ra lệnh này mới không cam không nguyện mà lui về phía sau, cùng với quỷ đồng đang đứng sau Ngụy Vô Tiện biến mất trong bóng tối.

Sau khi hai quỷ vật biến mất, ba người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Giang Trừng ném Tùy Tiện vào tay Ngụy Vô Tiện, lúc này sự im lặng kia mới bị đánh vỡ. Vuốt ve thân kiếm Tùy Tiện, Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, sau đó thấp giọng nói cảm ơn. Lại thêm một khoảng im lặng kéo dài, bỗng nhiên Giang Trừng bước về phía trước, hệt như muốn vỗ hắn một phát. Đây là động tác thường ngày giữa Giang Trừng và hắn, ngươi một quyền ta một chưởng, cũng xem như một loại cách thức giao lưu giữa huynh đệ với nhau. Nhưng mà tay Giang Trừng còn chưa kịp vỗ đến, Ngụy Vô Tiện đã theo phản xạ mà tránh sang một bên.

Hiện giờ hắn cực kỳ nhạy cảm, đối với những người muốn lại gần thì phản ứng đầu tiên là trực tiếp né tránh. Ngoại trừ là phản xạ bản năng sau khi ở bãi tha ma một thời gian lâu như vậy, thì còn là vì muốn bảo vệ một tiểu đông tây đã thành hình trong bụng hắn.

Giang Trừng vỗ vào không khí, có chút sửng sốt.

Ngụy Vô Tiện vén vạt áo lên, ngồi xuống cạnh bàn, vì để lấp liếm tình huống xấu hổ vừa rồi mà cười một phát, lên tiếng nói:

"Đứng lâu mệt quá, ngồi phát đã. Giang Trừng, đã lâu không gặp."

Thấy hắn khôi phục giọng điệu như xưa, Giang Trừng cũng không để ý nhiều đến động tác vừa rồi của hắn nữa, vội vàng truy hỏi hắn ba tháng nay đến cùng là đã gặp phải chuyện gì. Đương nhiên là Ngụy Vô Tiện sẽ không trả lời chi tiết, dùng mấy chuyện không quan trọng nói qua cho xong chuyện. Tuy rằng hắn đang nói chuyện với Giang Trừng, thế nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được mà trộm liếc về nam nhân mặc áo trắng đang đứng ở một góc. Nhận thấy tầm nhìn của đối phương vẫn đang hướng về bên này thì lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng Giang Trừng nói đông nói tây. Chính vào lúc hắn đang còn nhấp nhổm không yên, Giang Trừng lại bảo hắn nhớ cất Tùy Tiện cho kỹ, trong chốc lát hắn lại không đáp lời.

Đến khi hai người tạm ngừng câu chuyện, Lam Vong Cơ mới bỗng nhiên lên tiếng:

"Ngụy Anh."

Vừa rồi y vẫn lẳng lặng đứng một bên, lúc này mới mở miệng, Giang Trừng lập tức nhìn về phía y. Ngụy Vô Tiện giống như chậm hơn nửa nhịp, mới đưa mắt nhìn về phía thân áo trắng kia, giống như do dự trong chốc lát, cuối cùng dùng một loại giọng điệu cực kỳ xa cách nói:

"Hàm Quang Quân."

Nghe hắn xưng hô như vậy, Lam Vong Cơ rõ ràng là cũng ngây người trong giây lát, mấy ngón tay đang buông cạnh người hơi hơi siết lại, trầm mặc bước về phía trước hai bước. Thấy y lại gần, Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn tránh xa, nhưng lại có một phần sức lực không hiểu từ đâu giữ chặt hắn ngồi yên tại chỗ, không thể nhúc nhích. Thậm chí trong đầu hắn còn có một ý nghĩ cực kỳ mơ hồ, muốn bản thân tiếp cận phần ấm áp kia của y nhiều hơn một chút.

Hai luồng suy nghĩ đánh nhau trong đầu, làm hắn có chút buồn bực nhíu mày lại. Lam Vong Cơ bất ngờ xuất hiện ở chỗ này làm hắn không kịp đề phòng, hắn thậm chí còn chưa quyết định được là có nên nói thẳng hết tất cả mọi chuyện ra cho y biết hay không.

Đứng ở trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào từ đầu đến giờ vẫn đang cố tình tránh né, Lam Vong Cơ muốn nói gì đó, thế nhưng lại ngại Giang Trừng đang còn ở đây, chỉ có thể nói sang chuyện khác. Y biết nói ra những lời này Ngụy Vô Tiện sẽ không thích nghe, nhưng y không thể nào dửng dưng như không có chuyện gì mà nhìn hắn tu cái đạo vừa hại thân vừa hại tâm tính này được.

Sau khi thoát ra khỏi động Huyền Vũ, y vốn đã chuẩn bị tốt tất cả, phụ thân cũng đã đồng ý với thỉnh cầu của y. Thế nhưng lại không thể ngờ được rằng, thương thế của phụ thân quá nặng, chẳng lâu sau đã buông tay lìa đời. Mà trong những ngày y đang còn giữ đạo hiếu, lại truyền đến tin tức Liên Hoa Ổ bị hủy diệt.

Không ai biết y vượt qua ba tháng này như thế nào.

Lúc ở trên nóc nhà nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bước ra từ bóng đêm, trong lòng y ngoài mừng rỡ như điên cũng chỉ có khiếp sợ. Người nọ toàn thân bị bao trùm bởi âm khí nặng nề, hoàn toàn không giống như thiếu niên trong động Huyền Vũ khi đó thân rơi vào hiểm cảnh mà mặt mày vẫn như cũ xán lạn ý cười. Lam Vong Cơ muốn hỏi, nhưng người nọ chỉ trưng ra một vẻ mặt rõ ràng là xa cách lạnh lùng, lại còn cố ý lảng tránh, khiến y càng không biết nên làm thế nào cho phải. Y thậm chí còn không biết bản thân nên lấy lập trường thế nào để khuyên Ngụy Vô Tiện.

Mà vốn dĩ Ngụy Vô Tiện có lẽ cũng sẽ không muốn cùng Lam Vong Cơ nói chuyện như vậy.

Có thể là vì giọng điệu chất vấn của đối phương, làm cho hắn căn bản không thể đơn giản nói hết tất cả mọi việc ra cùng y. Lại thêm thân thể có chút không khỏe làm hắn càng thêm bực bội, hoàn toàn không cách nào có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện tử tế. Dù sao thì cũng đã ba tháng rồi, cũng không phải là hắn không nghĩ đến việc nói tất cả mọi chuyện với Lam Vong Cơ. Thế nhưng nếu nói cho y biết, y sẽ nghĩ gì về bản thân hắn. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ là một người không quả quyết, thế nhưng gặp những chuyện liên quan đến người này hắn dường như lại không có cách nào không để bụng.

Có thể là vì những lời đối phương nói làm trái tim của hắn càng lúc càng rét lạnh, hiện giờ chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ chắc chắn đã cực kỳ chán ghét tên tà ma ngoại đạo là hắn đây, cuối cùng mới cực kỳ không vui mà đáp lời:

"Nói đến chuyện tâm tính của ta thế nào, người ngoài sao có thể biết rõ? Hơn nữa liên quan gì đến người ngoài?"

Hai chữ người ngoài làm cho Lam Vong Cơ giật mình hoảng hốt, hệt như là chạm phải mảnh vảy ngược không nên chạm vào nhất, làm y bất thình lình cả giận nói:

"Ngụy Vô Tiện!"

Nói chung là Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ hung dữ với hắn như vậy, thoáng chốc ngây người, phần tủi thân ấm ức dưới đáy lòng cũng cuồn cuộn dâng lên, không cam lòng yếu thế mà trực tiếp rống lại một câu:

"Lam Vong Cơ!"

Vốn dĩ từ lúc bắt đầu hắn đã có chút không khỏe, cảm giác buồn nôn muốn nôn làm dạ dày cuộn lên từng hồi, chẳng qua là hắn vẫn luôn liều mạng ép xuống. Nhưng đi theo cảm xúc vừa được phát tiết ra, phần đè nén trong thân thể hắn cũng bị phá vỡ. Hắn muốn nhịn, lại nhịn kiểu gì cũng không nhịn nổi.

Bởi vậy sau khi rống lên một câu như vậy với Lam Vong Cơ, hắn bèn trực tiếp ôm bụng nôn khan trước mặt đối phương.

______________________

Tiểu kịch trường siêu siêu nhỏ.

Đối mặt với hai tên đầu gỗ này, nhóc con trong bụng quả thật là không nhìn nổi nữa.

Phụ thân, sao người lại hung dữ với a cha.

A cha, tại sao người lại rống lên với phụ thân như vậy.

A cha, người mau nôn.

Phụ thân, người có nhìn thấy con không, con đang ở trong này này.