[Vong Tiện] Bỗng Nhiên Quay Đầu

Chương 2




"Ngụy Anh?" Ngày thường Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện trêu chọc thành quen, cho nên hiểu lầm lời nói của hắn, theo bản năng nhìn xuống hông mình.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang vươn tay như là muốn ôm mình, vội vàng thu người lại, tránh khỏi vòng tay của đối phương.

Lúc này Lam Vong Cơ cũng đã nhận sự khác thường của hắn, vẻ mặt căng thẳng nhìn hắn, nhưng y lại không dám tùy ý lên tiếng.

Sau đó Ngụy Vô Tiện mới bắt đầu chú ý tới sự khác biệt ở xung quanh mình: "Nơi này là... là nơi nào?"

"Tĩnh Thất." Ngừng một chút, Lam Vong Cơ lại nói thêm một câu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"A? Ngươi mang ta về Cô Tô làm gì? Mấy người Giang Trừng đã tới cứu chúng ta sao?"

Ngay sau đó hắn nhìn thấy lông mày của Lam Vong Cơ nhíu lại, giọng nói có chút run rẩy: "Ngụy Anh, ngươi...... Trí nhớ của ngươi có phải bị tổn hại không?"

"Hả?"

Lá thuốc trong lò đã cháy hết, Lam Hi Thần đứng dậy thêm chút thuốc rồi mới ngồi trở lại chỗ cũ.

Ngẩng đầu nhìn thúc phụ vẫn còn đang cúi đầu uống trà, sau khi cân nhắc kĩ rồi mở miệng: "Thúc phụ...... Người còn có lời gì muốn nói?"

Tay đang uống trà của Lam Khải Nhân dừng lại. Ông chậm rãi đặt chén trà xuống, giương mắt nhìn Lam Hi Thần hồi lâu, nhưng vẫn không nói được gì, râu trên cằm cũng run lên hai lần.

Lam Hi Thần bị ánh mắt nhìn chằm chằm của ông làm cho rùng mình, một lần nữa cẩn thận nói: "Thúc phụ, là vì Vong Cơ......"

Lam Khải Nhân bị đoán trúng tâm tư, hơi đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ngươi khuyên, ngươi khuyên y phải có chừng mực, sáng nay ta đều đã nhìn thấy" ngừng một chút, ông mới tiếp tục mở miệng nói: "Ngụy Anh hiện giờ......"

Nghe vậy, Lam Hi Thần cuối cùng cũng hiểu thúc phụ đang ám chỉ chuyện gì, cũng xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Vong Cơ...... Y hẳn là biết rõ."

"Nếu y đã biết rõ, sao còn làm càn như vậy!" Giọng nói của Lam Khải Nhân bất giác cao lên vài phần, nghe vậy Lam Hi Thần chỉ có thể cảm thấy xấu hổ.

Lúc này ngoài phòng truyền đến thanh âm của môn sinh: "Bẩm tông chủ, mới vừa rồi Tĩnh Thất có cho mời y sư."

Hai người trong phòng nghe xong đều sửng sốt, Lam Hi Thần còn chưa trả lời, thúc phụ ở đối diện đã đập mạnh chén trà xuống bàn: "Con nhìn xem!"

Đến khi Lam Hi Thần đi tới Tĩnh Thất thì đã thấy được một cảnh tượng càng khiến y kinh hãi.

Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện đang đứng ở trên đại thụ trong sân Tĩnh Thất, một tay ôm thân cây, tức giận nhìn Lam Vong Cơ dưới tàng cây.

Nhưng Lam Vong Cơ lại vươn tay lo lắng nhìn người trên cây: "Ngụy Anh, đừng trèo cây!"

"Tại sao chứ! Ta không phải là người Lam gia các người, tại sao phải tuân thủ gia quy của nhà các ngươi!"

"Ngụy Anh, ngươi xuống dưới trước rồi nói."

"Ta không xuống!" Nói xong hai tay Ngụy Vô Tiện dứt khoát ôm lấy thân cây.

Tuy rằng Lam Hi Thần đứng bên cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn tiến lại gần, nhìn Ngụy Vô Tiện gọi: "Vô Tiện, đệ xuống dưới trước được không? Đừng làm chúng ta lo lắng."

Nhánh cây kia tuy thô ráp, nhưng vẫn đung đưa trong gió, người ở trên cây cũng đung đưa theo giống như sắp rơi xuống. Trong lòng Lam Vong Cơ cũng run lên theo thân ảnh đang đung đưa, lúc này y đã âm thầm vận khí, định trực tiếp lên cây bắt người.

Lại thấy người trên cây sờ sờ mặt mình, vẻ mặt ngập tràn kinh hãi: "Cái quỷ gì? Đây là ai?!"

Hóa ra Lam Vong Cơ làm một cái ao nhỏ trong sân cho Ngụy Vô Tiện, lúc này đã phản chiếu hình ảnh của Ngụy Vô Tiện đang đứng ở trên cây, chính xác là diện mạo sau khi hắn trọng sinh.

Lợi dụng lúc Ngụy Vô Tiện đang thất thần, Lam Vong Cơ nhảy lên, một tay ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, vững vàng tiếp đất.

TBC.

20/02/22

————

Trans: Min

Edit: Bơ

————

Lời tác giả:

Thúc phụ ở Lan thất thấy được những vết nhỏ trên cổ Lam Vong Cơ khi y vô tình làm lộ ra, mới nói như vậy.

Cho dù là cải trắng đã được nuôi lớn thì cũng phải chú ý thời điểm mà giữ chừng mực.