Vòng Tay Của Ác Ma

Chương 40: Kẻ lang thang




Trong bụng cả ngày không có lấy một chút gì lót dạ, cô mệt mỏi lồm cồm đứng dậy, dọc theo men con đường đầy cây cối cố gắng tìm kiếm chút trái cây rừng.

Đi một lúc lâu mà chẳng thấy được gì, Lưu Ly lại thấm mệt, có lẽ vì mang thai mà cơ thể cô yếu ớt hơn bình thường gấp mấy lần, không chống đỡ nổi kiệt sức ngất đi lần nữa.

Trong hôn mê, cô lại mơ thấy kí ức lúc ngủ, mơ thấy người đàn ông kia dang rộng đôi tay bảo vệ cô, còn có cả nụ cười dịu dàng của hắn. Tất cả trong một khắc lại tan biến như ánh mây, ý thức của cô dần hỗn độn, lạc lõng trong khung cảnh khác nhau. Lúc thì thiên đường, lúc thì địa ngục.

.....

Lãnh Hoàng trở về cung điện, nét mặt hắn u ám đến mức không một ai dám lại gần. Hồ Tính theo sau hắn, nhìn người bần thần mà lo thay.

"Quốc vương, người thật sự để hoàng phi phiêu bạt như thế sao?"

Người đàn ông nghiêng đầu, vẻ mặt tuấn tú hiên ngang như thần, khí thế oai hùng vĩ ngạn nhưng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, một mảng tối đen bao trùm làm Hồ Tính kiêng dè ngậm lại miệng.

Hắn chẳng hé răng dù chỉ nửa lời, cứ như thế mà đi một mạch, không một ai biết hắn đi đâu, chỉ có hắn mới biết, hắn lại đến căn phòng treo đầy tranh vẽ kia.

Trong vùng không gian yên tĩnh, người đàn ông đứng ở giữa phòng ngước mắt nhìn lên, nhìn một lượt từng bức tranh. Hắn thở một hơi thật dài, đáy mắt bắt đầu ửng hồng, đồng tử lúng liếng nhiễm nước.

- Tiểu Ly, sau tất cả chúng ta vẫn là tình duyên không đến.

Cổ họng hắn nghẹn ứ, sau đó hắn lại xoay đầu, nhìn chòng chọc vào chiếc váy cưới lộng lẫy. Màu trắng tinh khôi cùng những viên kim cương được đính trên đó nổi bật vô cùng.

Chiếc váy mà hắn kì công ấp ủ, chỉ chờ ngày người con gái hắn yêu khoác lên, thế nhưng...thời khắc mọi mơ tưởng trong đầu hắn đã hoàn toàn tan biến.

Hắn sải bước quanh chiếc váy, gương mặt đờ đẫn như sắp khóc chăm chú nhìn rất lâu, mỗi một cái liếc mắt mang theo một suy nghĩ. Không biết hắn đã nhìn chiếc váy ấy bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn đều không có lấy sự hân hoan, chỉ toàn là luyến tiếc trong lòng hắn. sau đó lại chính tay mình cởi chiếc váy đó ra.



Sờ vào từng tấc vải, từng chi tiết tim hắn lại co bóp mãnh liệt, tựa như bị ai nắm lấy, không muốn trái tim này đập nữa. Hắn đau như vạn tiễn xuyên tâm, nhưng lại không thể khóc, nước mắt hắn chẳng tuôn nổi, chúng chỉ đọng lại ở đáy mắt, rưng rưng khó chịu, vừa nặng vừa đau.

Âm thanh phát ra duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch chính là tiếng sụt sịt và hơi thở thô nặng, nặng tựa ngàn cân.

Hắn ngồi bệch dưới đất lạnh lẽo ôm chặt chiếc váy trong tay, làn môi bạc vì ấm ức mà ửng hồng, cả mặt hắn đỏ rần một nét bi thương.

Người con gái hắn yêu hóa ra trong đôi ngươi nhiễm nước, Lưu Ly mặc váy cưới nằm trên đùi hắn. Cô mỉm cười rất dịu dàng, nụ cười chỉ có trong tưởng tượng hắn mới nhìn thấy.

Một cái chớp mắt nhẹ nhàng, người trong lòng liền biến mất như làn khói hòa vào không khí.

Tay hắn càng thêm siết chặt tấc vải, hắn cũng cười rồi, nhưng là nụ cười ngặt nghẽo, nụ cười của kẻ thất bại. Hắn có mọi thứ, chỉ duy nhất người con gái hắn yêu là không có được.

"Tiểu Ly, trái tim em rốt cuộc làm bằng gì?

Tại sao nó lại lạnh như vậy?"

"Tiểu Ly, giá như em hiểu được tình yêu của tôi."

Hắn ngồi đó ôm chiếc váy làu bàu, mơ hồ oán thán, ngoài miệng hắn nói sẽ buông bỏ tất cả, nhưng trong lòng lại nhớ thương Lưu Ly gần như chết đi sống lại cũng không thể buông.

Sự dằn vặt giữa trái tim và lí trí cứ sâu xé hắn, bức thiết hắn dở khóc dở cười, như một kẻ bệnh hoạn. Hắn nói không ngừng nhưng chỉ mình hắn hiểu mình đang nói gì.

Trong phòng tối cứ thế mà vang lên những âm thanh lầm bầm.



.....

Hai tháng sau, trên con phố người đông qua lại, một cô gái ăn mặc dơ bẩn, tóc rai luộm thuộm đi ngang chỗ thông báo. Cô nhìn lên hàng chữ viết bên trên, đại đế tôn kính của Hon quốc đang tuyển vợ.

Khóe miệng cô chợt nhếch lên nụ cười buồn bã, rồi cô kéo tấm khăn bẩn che đi gương mặt đầy bùn đất, âm thầm rời khỏi đó.

- A Hoàng, chúc mừng anh...cuối cùng người cũng buông rồi.

Lưu Ly áp tay nhỏ lên bụng tiếp tục đi đến chỗ đông người quỳ dưới đất xin từng đồng lẽ sống qua ngày.

Hai tháng trước đó, khi biết mình có thai cô đã rất cố gắng tìm một công việc để nuôi đứa bé trong bụng. Nhưng vì gương mặt xinh đẹp và vẻ ngoài yếu ớt của cô mà không có lấy một nơi nào chịu thu nhận.

Mà, những nơi thu nhận là những nơi dành cho kỹ nữ, có lần cô còn suýt bị lừa, cũng vì nhan sắc vượt bậc này khiến cô khốn khổ.

Sau đó, để đảm bảo an toàn, cô đã tự bôi bùn đất lên mặt, mang theo hy vọng tiếp tục đi tìm kiếm công việc. Kết quả, ở nơi này người dân đều là người lao động chân tay, họ cần một người mạnh khỏe, chứ không phải là một cô gái yếu ớt, lại còn đang mang thai.

Suốt mấy ngày liền cô không tìm được công việc mưu sinh, toàn đến ven rừng, nơi chôn cất Tuyên Uyên ăn quả dại, uống nước dưới hồ. Lúc ngủ cũng ngủ dưới gần mộ của Tuyên Uyên, có lúc không may sẽ hứng chịu một trận mưa gió bão bùng, lạnh đến thấu xương tủy.

Liên tục mấy ngày sống khổ sở khiến cô gầy gò, kiệt sức ngất không biết bao nhiêu lần. Cô lo cho đứa bé trong bụng, không tìm được việc làm, lại nhìn thấy những người ăn xin mỗi ngày đều có thức ăn, cô liền học theo bọn họ, trở thành một kẻ lang thang, ăn xin đầu đường xó chợ.

Những ngày đầu không có ai cho cô dù chỉ một chiếc bánh thừa, bởi bộ đồ cô mặc làm họ lầm tưởng, cô bắt buộc phải thay đổi. Xé rách tấc vải, dùng bùn đất bôi lên, càng trông dơ bẩn bao nhiêu thì cô mới có cơ hội được người khác bố thí.

Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng được người qua đường chú ý, còn cho cô đồ ăn, có người sẽ cho cô tiền. Nhờ sự thương hại của họ mà cô sống sót đến hai tháng.

Ban ngày cô đi xin khắp nơi, ban đêm cô lại trở về mộ của Tuyên Uyên nương nhờ, những kẻ có sắc tâm với phụ nữ, khi nhìn thấy cô ngủ ở mộ người chết, xung quanh còn có xác người lăn lóc chúng cũng sợ mà không dám làm gì.