1
Ngày đó đúng lúc gia đình sum họp, thì điểm thi đại học được công bố.
Chị họ Chu Kha thi được 680 điểm, thành công trở thành người được cả nhà khen ngợi.
“Tôi đã nói mà Kha Kha chắc chắn sẽ làm bài rất tốt.”
“Đúng là niềm tự hào của nhà chúng ta.”
Tôi lặng thinh cúi đầu, nhìn điện thoại dưới gầm bàn.
Giang Nghiễn – đối tượng yêu qua mạng gửi hai tin nhắn tới: “Tra thành tích chưa?”
“Anh đang ở sân bay, đêm nay chúng mình gặp nhau nhé.”
Trái tim tôi run lên, còn chưa nghĩ ra nên trả lời làm sao.
Chị họ chợt gọi: “An An.”
Tôi ngẩng đầu.
Cô ta nở nụ cười ác ý: “Em tra điểm chưa? Được bao nhiêu thế?”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì mợ ở bên cạnh đã cười phá lên.
“Cái con bé này, con đang cố ý chọc vào vết sẹo của Lâm Dĩ An à?”
“Bình thường nó đã dốt Toán rồi, còn mơ ước bay lên đại học ư?”
Sau khi ba tôi bệnh tật qua đời, hoàn cảnh trong nhà không được tốt lắm.
Họ hàng luôn khinh thường nhà tôi.
Nhất là người chị họ Chu Kha.
Cô ta là người được cả nhà yêu thương nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta rất thích cảm giác giẫm tôi dưới chân.
Tôi cong cong khóe môi, nhìn cô ta: “Chị muốn biết à?”
“Người nhà với nhau cả.”
Chu Kha cười ngọt ngào: “An An, cho dù em có vào trường cao đẳng cũng chẳng có ai cười em đâu.”
Mẹ tôi đặt đũa xuống, nắm tay tôi dưới gầm bàn: “An An đạt điểm nào tôi cũng mừng.”
Mợ nói thầm: “Thôi đi, nhà thì nghèo rớt mồng tơi mà con gái còn không có chí vươn lên, ngược đời.”
Trong tích tắc, mọi ánh mắt dồn lên người tôi.
Tôi cắn ngụm dưa, ung dung thong thả nói: “Đúng là con phát huy thất thường nên làm bài không được tốt lắm.”
Chu Kha không khỏi nở nụ cười đắc ý: “Gì mà phát huy thất thường, chẳng phải trình độ của em luôn như vậy—“
Tôi ngắt lời cô ta: “—cũng chỉ cao hơn chị 8 điểm thôi!”