Vong Linh Ma Pháp Sư

Vong Linh Ma Pháp Sư - Quyển 1 Chương 31: Lã Ngọc (1)




Đại lục phía Đông thuộc sở hữu Âu Dương gia đã gần ngàn năm nay. Những tưởng đến khi nghi lễ Kế Thừa diễn ra, thần lực của gia chủ Âu Dương Lãnh Mặc được chuyển giao cho Chủ Thần đời kế tiếp thì thiên hạ sẽ đổi chủ, ai ngờ, Âu Dương gia trong mấy chục năm trở lại đây đã xuất hiện liên tiếp ba Thánh Chủ, trong đó có đến hai người là Thánh Chủ cho ngôi vị Tam Thổ Thần, mà Tam Thổ Thần lại là người cai quản đại lục phía Đông. Hay nói cách khác, khi nghi lễ Kế Thừa diễn ra, Âu Dương gia có đến năm phần cơ hội tiếp tục sở hữu đại lục này. Trong khi bốn gia tộc khác là Sất Vân, Công Tôn, Thượng Quan, Hiên Viên đang ngày một suy yếu, Âu Dương gia lại ngày một mạnh mẽ, chứng minh thực lực của một đại thế gia có đến ba Thánh Chủ!



……………..



Sáu năm sau,



Trong một quán trọ nhỏ ở kinh thành Gian Hi quốc, đại lục phía Đông.



Sất Vân Long vội vàng chạy đến đứng chắn trước tên tiểu nhị đang lăn lê bò toài trên đất, khổ sở nói:



- Cô cô, người bình tĩnh chút đã, hắn có làm gì sai đâu?



- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói hay không?



Tiểu nhị sợ đến mức chân tay luống cuống, thấy hắn đứng ra bảo vệ liền ôm chặt lấy chân hắn, cầu khẩn kêu lên:



- Thiếu hiệp xin hãy cứu tiểu nhân! Tiểu nhân thực sự không biết, không biết gì hết!



Dòng người kéo đến xem càng ngày càng đông, tiếng xì xầm bàn tán ngoài cửa cũng ngày một nhiều. Hắn vội vã cúi xuống gỡ tay tiểu nhị ra, tiện thể vứt cho hắn một vài bạc lẻ rồi kéo tay cô cô, xuyên qua đám người hiếu kì ở trước cửa trọ, chạy vào mấy ngõ ngách nhỏ hẹp. Đến khi xác định không còn ai đuổi theo nữa, hắn mới dừng lại, bất mãn nhìn cô cô vẫn đang khó chịu phía sau:



- Cô cô, hắn chỉ là một tiểu nhị nhỏ nhoi, làm sao biết được tung tích của Tử Độc Nhị Vương?



- Một lũ vô dụng.



Hắn đang muốn nói thêm mấy câu, nghe được câu này của cô cô xong, tự nuốt mấy lời định nói xuống, lấy ra tấm bản đồ da dê giấu trong áo, xác định xem bản thân đang ở đâu.



- À ờm, chúng ta đang ở kinh thành Gian Hi quốc. Theo như bản đồ thì hoàng cung của hoàng thất cách chúng ta….bảy dặm về phía Tây…Lã Huyền Môn nằm cách kinh thành này khoảng ba mươi dặm về phía Đông. Cô cô, đi đâu trước đây?



- Tùy.



- Vậy…tới Lã Huyền Môn trước đi.



- Sao không tới hoàng cung Gian Hi quốc trước? Sợ gặp phải người của Âu Dương gia à?



- Cháu có cô cô đi cùng, dù có gặp phải Âu Dương Chính Phong cũng đâu có hề gì? Nhưng nhỡ…đụng phải Âu Dương gia chủ thì…không hay lắm…



Cô cô im lặng, có nghĩa là cô cô cũng đồng ý với ý kiến của hắn.



- Đi thôi cô cô, xong sớm về sớm.




Hắn cất tấm da dê vào ngực, đi đằng trước dẫn đường. Hắn cố gắng chọn những con đường nhỏ nhất, hẹp nhất mà đi, cốt để không đụng độ nhiều người, tránh cho vị cô cô đi đằng sau lại nổi giận.



Mà nói đi cũng phải nói lại, vị cô cô này của hắn rõ ràng đã hơn ba trăm tuổi, nếu là người thường, có khi cũng đã có cháu mười ba đời rồi cũng nên, ấy thế mà cả ngày cô cô chỉ bám lấy thái sư thúc tổ, nửa bước cũng chẳng rời, chỉ khi nào miễn cưỡng lắm thì mới ra ngoài một mình. Điển hình như tình huống bây giờ, nếu không phải thái sư thúc tổ kiên quyết bắt cô cô đi theo hắn để hỗ trợ, cô cô khẳng định sẽ không để hắn vào mắt, càng không đi cùng hắn suốt quãng đường dài như thế. Mà cô cô, rõ ràng đối với việc này cực kì bất mãn. Suốt dọc đường đi, cô cô gặp được người nào thì trút giận lên người nấy, nếu không gặp được ai thì sẽ nổi nóng với hắn. Hắn thực sự không hiểu, rốt cuộc có nam nhân nào chịu được tính khí của bà cô này!?



Lần này hắn hạ sơn là vì sư phụ đã giao phó cho hắn ba chuyện, đầu tiên là thách đấu với Tử Độc Nhị Vương, bằng mọi cách hạ bệ thanh danh của hai người đó, thứ hai là trả thù phu thê Âu Dương Chính Phong, thứ ba là tìm kiếm nữ nhi của người. Cả ba việc này, ngay từ khi đại sư phụ kể cho hắn nghe về ân oán giữa người với Âu Dương gia, hắn đã đoán trước được sẽ có một ngày sư phụ giao hai việc này cho hắn. Việc đầu tiên thì không vấn đề gì. Tử Độc Nhị Vương và hắn cùng là đệ tử của đại sư phụ, dẫu ai thắng thì cũng không làm mất thanh danh sư phụ, hơn nữa hắn còn có cô cô đi cùng, tính mạng chắc chắn được bảo đảm. Đã như thế, còn gì phải lo lắng? Thế nhưng hai việc phía sau mới khiến hắn phải đau đầu.



Trả thù phu thê Âu Dương Chính Phong!? Trả thù thế nào? Giết người? Hạ độc? Bắt con tin? Làm loạn Âu Dương phủ?



Nghĩ cách trả thù cho đại sư phụ đã khiến hắn đau đầu, tìm nữ nhi cho sư phụ còn làm khó hắn hơn gấp mấy chục lần! Đại sư phụ nói đặc điểm nhận dạng gì không nói lại đi nói rằng nữ nhi người có một vết bớt hình lá phong phía sau lưng, hắn làm sao vạch quần áo nữ tử nhà người ta ra để kiểm tra được? Chưa kể đến chuyện, nữ nhi của đại sư phụ hơn hắn tận bảy tuổi, bây giờ chắc cũng đã có hài tử rồi cũng nên…Theo như hắn nghĩ, có lẽ hắn phải đợi lão già Diên Minh nói ra tin tức, hành tung của tỷ ấy rồi đi tìm cũng không muộn.



…………….



Hắn đi lòng vòng một hồi, cảm thấy có điều gì không đúng lắm nên dừng lại, chỉ vào một cái cây, nghi ngờ hỏi:



- Cô cô, hình như chúng ta đi qua cái cây này rồi phải không?



- Chứ còn gì nữa? Bị vướng vào trận pháp của người khác rồi mà cũng không biết, lại còn tốn sức chạy lòng vòng khắp nơi, thừa hơi quá hả?



- Chúng ta bị vướng vào trận pháp rồi?




Hắn chạy lên phía trước, rút từ hông đeo ra một thanh chủy thủ nhỏ, khắc lên mỗi thân cây một dấu X, hào hứng nói:



- Cô cô, có dấu này rồi, không bị lạc nữa đâu.



Sất Vân Doanh quay đầu nhìn xung quanh một lượt, phất tay nói:



- Lão thân hôm nay có việc nên cần đi qua bìa rừng này, chẳng may vướng vào trận pháp của các hạ, chẳng hay các hạ có thể tạm thời gỡ bỏ trận pháp, để chúng ta vượt qua?



Hắn nhìn khắp bốn phương tám hướng, ngập ngừng hỏi cô cô.



- Cô cô, người nói chuyện với ai thế?



- Cháu trật tự một lúc đi.



Một giọng cười ha hả đột nhiên vang lên giữa rừng trúc vắng vẻ.



Khóe miệng hắn hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường, làm bộ hớt hải quay xung quanh.




- Ai, là ai đang nói?



- Hahahhaaa, một tiểu cô nương lại dám tự xưng “lão thân” trước mặt bổn tọa, đã thế còn dám dắt theo một thằng ngốc xuyên qua rừng Xà Trúc này, thú vị, thú vị! Hahahaaa…



Hắn nghe thấy một tiếng “Bịch” đằng sau lưng, biết rằng người kia đã hiện thân, quay phắt người lại, ra vẻ hốt hoảng:



- Ngươi…ngươi là ai?



Người vừa xuất hiện là một lão giả thân hình gầy nhom, đầu trọc lốc không một sợi tóc, mặt mũi xanh xao vàng xọt, dáng người gù gù, nhìn qua đã biết chẳng phải người khỏe mạnh gì.



Lão già dường như bị bất ngờ trước thái độ của hắn, tuy vậy vẫn lớn tiếng nói:



- Các ngươi đã vướng vào trận pháp của ta, muốn sống thì phải nghe lệnh ta, hiểu chưa?



Hắn xua xua tay, nói:



- Không được không được, môn chủ đã nói rồi, cả đời này ta chỉ được phục vụ một mình ngài ấy mà thôi.



- Môn chủ? Môn chủ nào?



Hắn quay đầu nhìn cô cô, rồi lại chỉ vào lão già, cười ngớ ngẩn nói:



- Cô cô, hắn không biết Lã môn chủ kìa…



Đoạn, hắn lại ưỡn ngực, một tay chống hông, một tay vỗ ngực, nói:



- Nói cho ngươi biết, ta là người Lã môn chủ nhìn trúng, hôm nay sẽ đến Lã Huyền Môn để bắt đầu tu luyện!



Lão già nheo mắt, đưa tay lên gãi gãi cái đầu trọc lốc, lẩm bẩm:



- Lã môn chủ sao nhìn trúng thằng ngốc này được nhỉ?



Rồi lão như nghĩ thông điều gì đó, sẵng giọng:



- Ăn nói hàm hồ, ngươi tưởng rằng ngươi nói thế thì ta sẽ tin sao?



- Ta là người Lã tỷ tỷ nhìn trúng, ngươi dám làm gì ta? Cẩn thận Lã tỷ tỷ đánh chết ngươi!