Vong Linh Ma Pháp Sư

Vong Linh Ma Pháp Sư - Quyển 1 Chương 18: Theo đuổi tân nương (1)




Vân Lăng sau khi được đại phu đắp thuốc, thấy cơn đau đã phần nào dịu bớt liền lập tức chạy về Vân phủ, không chút ái ngại kéo tay Đinh Mẫn đang sai bảo đám nô tì làm gì đó ở vườn hoa vào phòng, hỏi thẳng:



- Nàng thấy được tương lai, quá khứ?



Đinh Mẫn nghe hắn hỏi xong, bình tĩnh đi đến bàn trà, rót một chén trà, vừa đưa hắn vừa nói:



- Mới sáng ra chàng đã đi ra ngoài, thiếp còn chưa hỏi chàng đi đâu?



- Nàng trả lời ta trước đi đã.



- Trước khi thiếp trả lời, chàng thử kể xem chàng nghe câu chuyện bịa đặt đó ở đâu?



- Bịa đặt? Tức là nàng không có khả năng kia!?



- Chàng kể thiếp nghe, sáng nay chàng đi đâu, làm những gì?



Thấy Đinh Mẫn không có ý định trả lời, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, một hơi uống cạn chén trà trên tay, trả lại chén không cho nàng, bắt đầu kể:



- Sáng nay ra ngoài, đang đi thì thấy đau cổ nên vào tạm một y quán nào đó nhờ đại phu khám, ai ngờ gặp được một nam tử khác cũng tới khám ở đó. Y nói nàng thấy được tương lai, quá khứ, có khả năng là đệ tử của Đoan Mộc tiến bối. Y còn bảo ta sau này phải cẩn thận, rồi nhờ ta an bài cho y gặp nàng một lần để thỉnh giáo một số việc. Trước khi rời đi còn nhờ ta chuyển lời cho nàng, bảo là thêm một kẻ địch, đôi bên đều bất lợi, rồi cái gì mà kết bè kết đảng, chu di tam tộc.



Chén trà trên tay Đinh Mẫn rơi xuống. Hắn nhanh tay đưa tay đỡ hắn, ngạc nhiên nhìn nàng:



- Sao thế?



Từ lúc hắn gặp nàng đến nay, nàng lúc nào cũng mang một vẻ mặt duy nhất, tựa cười mà không phải phải cười, trông vô cùng ấm áp. Vậy mà giờ đây, trên gương mặt tưởng chừng ngàn năm không đổi sắc kia lại thoáng hiện nét lo sợ, tuy vậy giọng nói vẫn bình tĩnh hỏi hắn:



- Nam tử kia…vẻ ngoài trông thế nào?



- Không có gì nổi bật, khoảng hai tám hai chín, mặc hắc y, bên hông đeo ngọc bội, áp út đeo nhẫn, rất giống với công tử thế gia.



- Hoa văn trên y phục y có gì đặc biệt không?



Vân Lăng cố nhớ lại, nhưng những gì hiện ra chỉ là một màu áo đen tuyền, bất lực nhìn nàng:



- Không nhớ.



- Y có nói y ở đâu không?



Đang định trả lời nàng, hắn đột nhiên khựng lai, nghi hoặc hỏi:



- Nàng định gặp hắn? Làm gì?



- Chàng mau nói cho thiếp biết, y hiện tại đang ở đâu?



- Không phải nàng nói nàng không có khả năng kia sao? Vậy thì cớ gì lại hốt hoảng như vậy?



- Y biết thiếp định tạo dựng thế lực trong triều cho Đinh Hàn, tuyệt không phải người đơn giản. Huống hồ, y có ý định ép buộc thiếp phải gặp y. Vậy nên người này, thiếp nhất định phải gặp.



- Ta đi cùng nàng.



- Chàng không cần đi cùng thiếp. Thiếp có Liêu Ảnh đi cùng, không sao đâu.



Vân Lăng cúi người, đưa mặt hắn gần vào mặt nàng, bất lực nói:



- Nhị công chúa, ta nhắc nhở nàng một chút, bây giờ nàng là Vân thiếu phu nhân, không còn là thiếu nữ nữa rồi, một mình đi gặp nam tử, còn ra thể thống gì?



Đinh Mẫn đang định nói gì đó, hắn liền lập tức chen vào:



- Nàng có nói gì cũng vô ích. Ba ngày nữa, một là đi theo ta, hai là không đi nữa, thế thôi.



Đinh Mẫn dường như đã thỏa hiệp với hắn, gật gật đầu, một lúc lâu sau lại nói:



- Mẫu thân nói gần đây chàng ngoan ngoãn chịu ở nhà, lại có tinh thần học tập nên người nhờ thiếp tìm nhạc sư ở hoàng thất về dạy cho chàng. Mẫu thân còn nói trước kia chàng văn không tốt, chữ nghĩa học hành cũng không đến nơi đến chốn, chữ hiểu chữ không nên bảo thiếp dạy lại cho chàng…



Vân Lăng vừa nghe đến hai từ “mẫu thân” ở đầu câu nói, lập tức đem những lời nàng vừa nói bỏ ngoài tai. Hắn chỉ chú ý đến bờ môi vẫn đang tiếp tục chuyển động của nàng.





Hắn tiện tay đặt chén trà đang cầm lên cái ghế ở phía sau, sau đó một tay vòng qua eo nàng, một tay nâng cầm nàng lên, đặt môi mình áp sát vào môi nàng.



Kỹ năng hôn này của hắn được tôi luyện từ hồi mười bốn tuổi, đến nay vừa tròn sáu năm, sớm đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh!



Một mặt hắn cật lực mút lấy môi nàng, một mặt lại hơi dùng sức khiến nàng lùi về phía sau, áp chặt nàng vào tường.



- Ư…ừm…khoan đã…



Tiếng nói ấp úng của nàng đứt đoạn vang lên, nhưng hắn nào có để ý? Thậm chí, hắn còn nhân cơ hội nàng mở miệng lên tiếng mà tiến vào, nhiệt tình cùng đầu lưỡi nàng triền miên không dứt.



Đang mải mê thưởng thức hương vị ngọt ngào ở môi nàng, phía ngoài cửa đột nhiên truyền lại tiếng gọi của Liêu Ảnh:



- Công chúa.



Đinh Mẫn nghiêng đầu, cố ý né tránh hắn, bình tĩnh lên tiếng:



- Có chuyện gì?



Vân Lăng thấy nàng quay đầu, đưa má về phía hắn, lập tức hôn lên má nàng, rồi lại tiếp tục dịch về phía môi nàng.



- Ngũ vương gia nhờ người đưa tin đến, nói người của Thái Tử đột nhiên xông đến lục soát phủ, hiện vẫn đang ở đó. Vương gia muốn hỏi ý kiến của công chúa, xem nên làm thế nào.




Nghe đến đoạn tiểu thê đệ gặp nguy, hắn cũng biết ý, thôi không làm loạn nữa.



Đinh Mẫn không hề suy nghĩ, lập tức nói:



- Lập tức đến đó.



- Ta đi với nàng.



………………..



Vân Lăng hết nhìn đám người đang đập phá đồ trong phủ của tiểu thê đệ lại nhìn người được gọi là Sa tướng quân đang “hiên ngang” đứng ở giữa sảnh đại điện, lớn tiếng hô “tiếp tục soát”.



Thê tử của hắn ngược lại vẫn bình tĩnh đi đến, nhẹ nhàng lên tiếng:



- Sa tướng quân tự ý điều động binh lính đến lục soát phủ vương gia, không sợ phụ hoàng ta trách tội hay sao?



- Công chúa quá lời, tiểu nhân làm sao có lá gan này được? Thái Tử gần đây đột nhiên lâm bệnh, mời đến bao nhiêu thái y cũng không chẩn ra là bệnh gì. Hoàng Hậu quẫn bách quá nên mới thỉnh Hoàng Thượng cho mời pháp sư. Mà pháp sư kia lại khẳng định Thái Tử bị tà thuật làm ảnh hưởng. Tà thuật muốn thi triển thì phải có tà vật. Pháp sư ngài tính ra, tà vật chính là ở phủ Ngũ vương gia. Thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng đến đây thôi.



Đoạn đối thoại đằng sau giữa hai người, hắn đến một câu cũng không nghe lọt tai, chỉ chăm chăm nhìn lên chiếc bình năm ngàn năm tuổi nằm ở tít trên cao.



Vân Lăng bước đến, ngỡ ngàng phát giác với chiều cao nổi bật của hắn cũng chỉ có cách kiễng chân lên mới với được.



Nghĩ là làm, hai chân liền kiễng lên, hai tay cũng vươn hết cỡ, cố gắng lấy được chiếc bình kia. Ai ngờ, tay hắn lại chạm vào một vật gì có bên cạnh chiếc bình. Tay hắn miễn cưỡng lắm mới chạm được vào đáy cái bình, kể ra nó cũng đặt cao đến hơn hai mét rưỡi, cũng không hiểu bình thường quét bụi cho nó kiểu gì. Hắn thấy tò mò nên mới nắm lấy vật kia xuống xem.



Vật kia thì ra lại là một tượng gỗ hình người, bên trên còn gắn theo một mảnh giấy nhỏ, đề mấy chữ cổ quái.



Hắn tuy không thông minh nhưng cũng mập mờ đoán ra đây chắc hẳn là vật mà Sa tướng quân kia đang tìm, vô thanh vô tức nhanh chóng giấu nó vào không gian giới chỉ, tiếp tục với lấy cái bình cổ trên cao. Để trên cao thì không sao, lấy xuống rồi mới thấy rõ nó là đồ giả.



Vân Lăng chán nản đặt chiếc bình vào chỗ cũ, đi tới bên cạnh Đinh Mẫn đang đứng cạnh Đinh Hàn, vỗ vỗ vai tiểu thê đệ, cười nói:



- Hôm qua có người mang tặng rượu ngon, uống một mình thì không ổn lắm, tối nay đệ rảnh thì sang Vân phủ uống cùng ta.



Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này hắn lại mời đi uống rượu, chẳng trách tiểu thê đệ không vui, nhíu mày nhìn hắn:



- Tối nay e rằng bổn vương phải ở lại sắp xếp lại vương phủ, không tiện lắm.



- Để cho hạ nhân làm là được rồi. Cứ quyết vậy đi.



Vân Lăng ép được tiểu thê đệ đến Vân phủ xong, cúi đầu ghé sát tai Đinh Mẫn, nói nhỏ:



- Tìm được rồi, đừng lo nữa. Mau về thôi, nhỡ ta bị phát hiện thì không ổn đâu.




………….



Vân phủ,



Vân Lăng thoải mái thả người ngồi xuống giường, đá đá con tiểu Bạch đang nằm ngủ dưới đất, không khách khí đuổi nó:



- Lượn đi.



Đinh Mẫn từ đầu đến cuối đi theo hắn, đến tận bây giờ mới lên tiếng:



- Chàng nói đã tìm được vật kia, có thật không thế?



Vân Lăng được nước làm tới, vỗ vỗ tay lên đùi hắn, cười nói:



- Ngồi lên đây.



Đinh Mẫn vẫn đứng tại chỗ, không nói gì.



- Ngại gì nữa? Ta với nàng cũng thành phu thê rồi còn gì?



Hắn vừa nói vừa kéo tay nàng, kéo nàng ngồi xuống lòng hắn.



- Nàng không nặng lắm nhỉ?



Thầm ước lượng cân nặng của nàng trong đầu, lại đem so sánh với Phi Nguyệt lúc trước, cuối cùng hắn mới rút ra kết luận, Đinh Mẫn nhẹ hơn Phi Nguyệt nhiều!



- Bây giờ chàng nói được rồi chứ?



Vân Lăng nhìn mỹ nhân ngồi trong lòng, hai tay ôm lấy eo nàng, thuận tay lấy ra tượng gỗ nhặt được ở vương phủ, đưa cho nàng.



Đinh Mẫn xoay đi xoay lại tượng gỗ mấy lần, sau đó lại nhìn dòng chữ được đề trên tượng gỗ, thở dài nói:



- Cũng may là chàng tìm được, nếu không để Sa tướng quân kia tìm thấy, tiểu Hàn lần này nhất định lành ít dữ nhiều rồi.



Đinh Mẫn bận rộn xem xét tượng gỗ, còn hắn thì bận rộn soi xét cơ thể nàng.



Hai tay mặc dù chỉ đặt ở vùng eo nàng nhưng cũng máy động liên tục, hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia, đánh giá độ đàn hồi…



Nói đi cũng phải nói lại, dạo này hắn đã không bén mảng đến kỹ viện, tính ra cũng đã tròn một tháng hắn không động đến nữ sắc rồi. Hiện tại lại có mỹ nhân ngồi trong lòng, tâm tình sớm đã trở nên nhộn nhạo, làm sao có thể kiềm chế được?



- Mẫn nhi, hôm qua ta đã tha cho nàng, vậy bây giờ….



Hắn không ngờ được, thê tử của hắn nghe hắn nói xogn câu này không những không đỏ mặt mà còn điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không nhanh không chậm hỏi:




- Chàng đối với nữ nhân nào cũng như thế sao?



- Hả?



- Thiếp biết chàng nghe được những lời thiếp vừa nói.



- Ta không hiểu ý nàng.



- Chàng có thể cùng bất cứ nữ nhân nào chàng gặp làm chuyện phu thê, không phải sao?



- Nàng nói thế cũng không đúng. Thực ra bọn họ đều tình nguyện hết mà.



Đinh Mẫn bỗng dưng không nói gì nữa. Vân Lăng thấy là lạ, cật lực suy xét lại những lời hắn và nàng vừa nói.



Chẳng lẽ, ý nàng là…nàng không nguyện ý?



Vân Lăng híp mắt nhìn nàng. Mà nàng, vẫn giữ nét mặt ngàn năm không đổi như thường ngày nhìn hắn.



- Nương tử, có phải nàng chê ta không đủ nam tính không?




- Tình cảm giữa hai người đâu phải xuất phát từ ngoại hình.



Vân Lăng chán nản buông tay khỏi eo nàng, thả lưng “ầm” một tiếng đổ xuống giường ở đằng sau, cảm khái nói:



- Nói chuyện với nàng mệt quá. Có gì nàng cứ nói thẳng ra đi, mất công dẫn dắt để ta tự nghĩ ra làm gì?



- Nếu thiếp tự nói ra, không phải chàng sẽ mất mặt sao?



- Ở đây có mỗi hai chúng ta, có ai khác đâu?



Đinh Mẫn đứng dậy, nhìn hắn rồi nói:



- Hy vọng chàng có thể thông cảm cho thiếp.



Vân Lăng bật dậy, cười:



- Kể ra trước đây ta cũng chưa chính thức theo đuổi ai, bây giờ coi như trải nghiệm một lần vậy. Nàng yên tâm, đợi một thời gian nữa, ta nhất định khiến nàng tự nguyện lao vào vòng tay của ta.



………



Sáng sớm hôm sau,



Vân Lăng nhân lúc phụ thân còn chưa đến quân doanh, chạy đến thư phòng của ông, hỏi:



- Phụ thân, ngày xưa người theo đuổi mẫu thân kiểu gì thế?



- Thành thân rồi, ít lăng nhăng bên ngoài đi, để lời ra tiếng vào thì không hay đâu.



- Người trả lời con đi đã.



- Để ý tiểu thư nhà ai rồi?



- Trong kinh thành ạ.



- Ngày mai lập tức đến nhậm chức, theo ta đến quân doanh.



- Ơ?



Đang ngẩn người, giọng nói quen thuộc của mẫu thân đã vang lên:



- Nó mới thành thân chưa được bao lâu huynh đã bắt nó đi cùng huynh, vậy muội bao giờ mới có cháu bế?



- Thành thân rồi mà vẫn định theo đuổi con nhà người ta, muội còn bao che cho nó!?



- Nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.



Hắn thấy tình hình không khả quan lắm, lập tức kéo mẫu thân ra chiếc bàn đá ngoài trời, đứng đằng sau bóp vai cho bà, tiếp tục hỏi:



- Ngày xưa phụ thân theo đuổi người kiểu gì thế?



- Cái tên đầu đất đấy chẳng nghĩ ra gì hay, cả ngày chỉ biết đứng ở cổng phủ chờ người ta.



- Ngày nào cũng đứng?



- Ừ. Mưa cũng đứng.



Không ổn, ngày nào hắn cũng ngủ cùng phòng với Đinh Mẫn, dù là nàng nằm giường, hắn nằm đất nhưng dẫu sao cũng là chung phòng, còn chờ với đợi gì nữa?



- Thế phụ thân có tặng gì người không?



- Từ lúc quen nhau đến bây giờ, dịp gì phụ thân con cũng tặng ta trâm cài đầu.



- Mẫu thân, khổ cho người quá!