Vòng Lặp Vô Tận, Điên Cuồng Chinh Phục

Chương 7




19.

Sau vài ly rượu, Mạnh Hạo càng hưng phấn hơn.

Cậu ấy nói rằng Giang Lưu rời Tô Châu từ rất sớm và nhiều người không biết hắn, nhưng cậu ta lại biết: "Biết gì không? Giang Lưu đã giúp ta!"

"Chín năm trước, ta mới bảy tuổi, tên Vương Nhị Hổ đó thường xuyên cướp tiền của ta. Khi ta gặp Giang Lưu, hắn..."

"Ồ, được rồi được rồi, ngươi có thể nói cho ta điểm mấu chốt được không? Làm sao ngươi biết hắn ở Tô Châu?"

Mạnh Hạo không hề tức giận khi bị tôi cắt ngang, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời nhìn tôi cười ngốc nghếch: "Cạnh hồ Kim Kê có một biệt uyển, cửu cửu của ta dùng để chiêu đãi những vị khách quý."

"Hôm nay, ta đến và đã gặp Giang Lưu ở đó!"

"Ngươi có muốn gặp hắn không? Nơi đó mặc dù được canh gác nghiêm ngặt nhưng ta có cách. Hệ thống dẫn nước trong vườn thông với hồ Kim Kê. Ngươi có biết bơi không? Ta có thể lặng lẽ đưa ngươi vào nhìn."

Hệ thống cũng hưng phấn không kém: [Ký chủ, hãy nắm bắt cơ hội và đi nhanh!]



[Điên à? Có gì đó không đúng lắm!]

Tôi phớt lờ hệ thống, ăn xong bữa và rời đi.

Tùng Hạc lâu cách hồ Kim Kê không xa, tôi đi dạo một mình quanh hồ và dự định khi thời tiết trở nên nóng hơn, tôi sẽ dựng giàn dây leo trong sân nhà.

Lúc này, gần đó có đám người vô cùng ồn ào: "Nhìn kìa, có lửa ở đằng kia!"

"Hướng đó hình như là biệt uyển của nhà họ Mạnh!"

Trái tim tôi ngừng đập.

Là Giang Lưu, Giang Lưu đã xảy ra chuyện!

Hệ thống lo lắng hét lên: [Ký chủ, Giang Lưu có chuyện rồi, ngươi đi xem xem!]

Hoàng hôn phản chiếu ánh lửa đỏ rực lên mặt hồ, tôi đứng đó ngập ngừng nhìn về hướng ngọn lửa đang cháy hừng hực.

[Nếu tôi không đi, nếu hắn c.h.ế.t, tôi sẽ được tự do. Trong ba năm tới tôi sẽ không phải lo lắng nữa.]

[Ồ, không phải vậy đâu! Hệ thống đã hút linh hồn của cô từ bên ngoài thời gian và không gian. Cái c.h.ế.t của cô không ảnh hưởng gì đến thế giới này. Chính vì thế, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ nhiều lần. Nhưng Giang Lưu thì khác, anh ta là nam chính của thế giới này, một khi anh ta c.h.ế.t, thế giới này sẽ sụp đổ!]

Hệ thống điên cuồng hét lớn: [Cô còn suy nghĩ cái gì nữa? Ba giây cũng chẳng có nếu Giang Lưu c.h.ế.t. Linh hồn của cô cũng sẽ bị xé thành trăm mảnh.]

[Cái gì?]

Không, tôi chưa muốn c.h.ế.t, hoa hồng tôi trồng vẫn chưa nở!



Tôi chạy như điên dọc bờ hồ.

20.

Đến bên ngoài biệt uyển nhà họ Mạnh, ngoài cửa đã chật kín lính canh, quan lại và binh lính, những người đang xem náo nhiệt đều bị giữ ở phía ngoài.

"Tại sao lại cháy?"

"Ta không biết. Biệt uyển này quanh năm vắng vẻ, hình như không có ai ở trong đó."

Tôi đi loanh quanh bên ngoài cũng không tìm được đường nào để đi vào. Trong lúc tuyệt vọng, tôi nhớ đến những gì Mạnh Hạo vừa nói.

Tôi trượt xuống hồ và lặn xuống nước khi không có ai để ý.

Sau khi thành công tìm được lối vào, tôi bò vào biệt uyển dọc theo con kênh hẹp, nín thở một lúc, lặng lẽ thò đầu ra ngoài, lúc này tôi mới phát hiện bên trong có một cái hồ.

Hồ không sâu, may mắn thay, trên hồ trồng rất nhiều hoa sen, che đi cả người của tôi.

Tôi lặng lẽ thò đầu ra và ẩn mình dưới lá sen. Giang Lưu quỳ bên hồ, kiếm đâm thẳng xuống đất, Chu thống lĩnh đứng trước mặt hắn, vẻ mặt khó chịu: "Thưa ngài, xin đắc tội!"

Lưu Văn Anh chế nhạo, khinh thường nói: "Ngươi đắc tội cái gì? Hắn còn có thể g.i.ế.t Đường Lê, ngươi trong mắt hắn có là cái gì? Ngươi cho rằng hắn đối với ngươi còn có chút tình nghĩa gì sao?"

Tại sao cô ta lại nhắc đến tôi một cách khó hiểu như vậy? Nghe giọng điệu của Lưu Văn Anh, có vẻ như có điều gì muốn giấu diếm, tôi không khỏi vểnh tai lên: “Thật đáng khinh, ngươi muốn g.i.ế.t nàng lúc nào cũng được, nhưng ngươi không muốn nàng rơi vào tay người khác, đúng không?”

Lưu Văn Anh bước tới, đá thanh trường kiếm ra khỏi tay Giang Lưu, cô ta đặt kiếm lên cổ Giang Lưu: “Ngươi cũng giống như người cha vô dụng của mình, nhất định sẽ bị người khác khống chế.”

Nhìn thấy Lưu Văn Anh giơ kiếm lên, tôi không nhịn được nữa, từ bên dưới đào ra một cục bùn, đập nát nó.

"Bẹp!"

Cục bùn lớn đập thẳng vào mặt Lưu Văn Anh, cô ta bàng hoàng hét lên: "Là ai?"

Giang Lưu cách bờ hồ rất gần, nhân cơ hội này, tôi nắm lấy cánh tay và thắt lưng của Giang Lưu, kéo hắn xuống hồ.

Lưu Văn Anh ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Đường Lê?"

"Cô muốn cứu hắn?"

"Cô bị điên à? Giang Lưu muốn g.i.ế.t cô đấy!"

Tôi bơi về phía giữa hồ mà không ngoảnh lại: "Giang Lưu là mạng sống của ta."

Tôi cảm nhận được cơ thể Giang Lưu lập tức cứng đờ.