Võng Du Thiên Hạ

Chương 77: Ô hợp một đám




- Báo!

Một loạt tiếng vó ngựa từ xa đến gần, thám báo chạy như bay tới báo cáo,

- Báo, địch quân vừa lên bờ, hiện tại chính là hướng về chúng ta đi tới.

- Bao nhiêu người?

Hoàng Thiên gật gật đầu hỏi.

- Ước chừng gần mười vạn người.

Số liệu này để Hoàng Thiên yên tâm không ít, nhiều người như vậy trên biển chiến thuyền hẳn là không có bao nhiêu người thủ. Như vậy Hoàng Tự có thể dễ dàng chiến thắng.

- Chủ công, mặc dù đối phương là mười vạn người, nhưng sức chiến đấu không mạnh.

Hoàng Trung lúc này cũng phi ngựa tới, sau đó ôm quyền nói. Hắn vừa rồi là đi xem xét, thám thính một chút tình hình ngoài bờ biển.

- Chủ công, địch quân tuy rằng số người nhiều nhưng bọn họ trang bị yếu kém, thân thể gầy gò. Hoàn toàn không phải tinh binh.

- Chủ tướng là ai.

Hoàng Thiên gật đầu, hỏi. Xem ra Hán triều lần này thảo phạt chỉ là lấy thế.

- Chủ công, lão thần không nhận ra được địch quân chủ soái. Có lẽ là một tên vô danh võ tướng, không khó đối phó.

Hoàng Trung nói.

- Đã như vậy, chúng ta trực diện đánh bại bọn họ. Đi, toàn quân đi tới bình nguyên trước mặt chờ đợi.

Hoàng Thiên nghĩ nghĩ chốc lát rồi nói, trên tay hắn có hơn vạn kỵ binh. Trang bị tốt, tinh nhuệ binh lính, hoàn toàn có lòng tin nghiền ép mười vạn bộ binh trang bị yếu kém. Hơn nữa quân địch bộ binh còn là thủy binh, lên bờ chiến đấu lời nói hắn hoàn toàn chiếm ưu thế.

Hoàng Thiên lựa chọn địa điểm giao chiến là một bình nguyên rộng lớn. Bình nguyên cũng là nơi mà kỵ binh hoàn toàn có thể bộc phát ra sức mạnh lớn nhất, tính cơ động cao.

...........

Cũng không lâu sau, ở bình nguyên phía xa không trung bắt đầu có bụi mù cuồn cuộn. Nửa giờ sau đó vô biên vô tận triều đình binh lính xuất hiện ở trước mặt Hoàng Thiên đám người.

Hoàng Thiên cũng không có hạ lệnh lập tức phát động tấn công, mà chính là nhìn phía xa triều đình binh lính. Quả đúng như Hoàng Trung nói, đám binh lính này đích thật không phải là tinh binh gì gì đó. Trên người trang bị yếu kém không nói, tác phong khí thế còn chậm chạp.
Lại trôi qua gần nửa giờ sau đám quân đội của Triều đình mới tập kết, dàn trận xong. Đối diện với loại này yếu kém Quân đội, Hoàng Thiên bĩu bĩu môi. Xem ra chính mình vẫn là quá đề cao đối thủ.

Lúc này một tên ăn mặc vàng choé giáp sắt người cưỡi ngựa từ bên trong đám binh lính đi ra.

- Đối diện người nghe cho rõ, ta chính là Đại Hán thảo phạt đại tướng, Thiên tướng Trình Viễn, thức thời ngoan ngoãn đầu hàng...

Trình Viễn cưỡi ngựa đi tới, cách Hạo Thiên quân khoảng hai trăm mét rồi hướng về Hoàng Thiên kêu gọi đầu hàng.

- Chủ công, thuộc hạ Triệu Võ, lên cắt lấy đầu hắn.

Triệu Võ hướng về phía Hoàng Thiên xin chiến. Cái bài chiêu hàng văn có vẻ khiến hắn khó chịu.

- Được.

Hoàng Thiên gật gật đầu. Đối với Triệu Võ vũ lực hắn rất tin tưởng. Hơn nữa đối diện cũng không phải cái gì nổi danh võ tướng.

- Tuân lệnh, chủ công.

Triệu Võ ôm quyền, sau đó lập tức vỗ mông ngựa lao ra.

Triều đình đại quân bên này, Trình Viễn còn đang khí thế mười phần kêu gọi, hắn đang thở hổn hển thì liền thấy đối diện trong đội ngũ lao ra một cái không thấy rõ dáng dấp người.

- Ukm? đây là sứ giả đầu hàng đi.

Trình Viễn là một kẻ lỗ mãng, dựa vào quan hệ lên làm võ tướng, không có kinh nghiệm hắn không nghĩ tới đối diện người là tới chém hắn.

Bất quá đổi lại những người khác đều hội giống như hắn, mười vạn đại quân trước mặt, tình cảnh này chỉ có hơn vạn người cũng dám chiến?

Vì lẽ đó Trình Viễn suy đoán đối diện người là đến đây đầu hàng hoặc cầu hoà, cho lên hắn không có bất kỳ phòng bị nào.

Dần dần, hắn cảm giác được không đúng, này bóng người tốc độ quá nhanh, cách nhau vài chục mét mà còn không có giảm tốc độ dấu hiệu.

- Địch tấn công...

Trình Viễn cảm giác mình phải hô một tiếng, để cho thủ hạ chuẩn bị phòng bị.

Nhưng mà địch tấn công hai chữ vẫn không có ra khỏi miệng thì một tiếng ngựa hí vang lên. Cùng gió giống như một con ngựa ngừng ở Trình Viễn trước mặt bốn mét.

Một bóng người từ trên lưng ngựa bay lên, sau đó một vệt trắng xoẹt qua không khí.


timviec taitro


Nguyên bản đang ngồi trên ngựa Trình Viễn thân thể đổ uỳnh xuống đất.

- A, tướng quân bị giết...

- Tướng quân chết, chết...

- Mau trốn a...

- Thật là đáng sợ a! Đây rốt cuộc từ nơi nào đi ra hung thần. Chạy mau a!!!

Triều đình quan quân nháy mắt bị dọa sợ, một người một đao ngay ở trước mặt bọn họ mặt liền đem bọn họ chủ tướng cho chém thành hai nửa. Tình cảnh này trùng kích lực thực sự quá lớn, để bọn họ căn bản là không chịu nổi.

Nhát gan người bắt đầu tán loạn, bọn họ bắt đầu chạy trốn. Nhất là khi phía xa xa một đoàn màu đen quân đội đang lấy tốc độ nhanh lao tới.

Bất quá vẫn là có một số ít quan quân cầm vũ khí hướng về phía Triệu Võ lao tới, muốn vì là Trình Viễn báo thù. Bọn họ chính là Trình Viễn thân binh, chủ tướng cũng chết, nếu như bọn họ chạy trốn trở về, nói vậy sau này cuộc sống cũng không dễ chịu, thậm chí có thể tính mạng cũng khó giữ được!

- Một đám ô hợp. Các huynh đệ theo ta giết.

- Giết a...

Hoàng Thiên mắng một tiếng, sau đó thúc ngựa xông lên. Vốn dĩ hắn nghĩ triều đình quân đội dù yếu nhưng bên mình cũng phải khổ chiến một trận. Không nghĩ tới bọn họ giống như một đám ô hợp vậy, chủ tướng chết trận sau đó đã tan đàn xẻ nghé.

Xem ra triều đình lúc này đã vô cùng mục nát.

Ở Hoàng Thiên xông lên phía sau hơn một vạn kỵ binh cũng nhanh chóng lao vụt lên. Bởi vì Hạo Thiên Quân kỵ binh đều là tinh thông kỵ xạ, cho lên một màn mưa tên nhanh chóng trút xuống phía đang chạy trốn binh lính triều đình.

Kỵ binh đội ngũ giống như Hắc Giao Long, mạnh mẽ đâm vào Triều đình quan quân trận địa.

Không có ai, không có cái gì đồ vật có thể ngăn cản bọn họ cước bộ, cho dù không ít binh lính triều đình dũng cảm nhào lên. Nhưng một chút tác dụng cũng không có , thậm chí ngay cả trì hoãn thời gian cũng không làm được.

Bởi vì hai chân chạy không bằng bốn chân, hơn nữa còn vào ở bình nguyên loại này địa phương, cho lên Hạo Thiên Trấn kỵ binh rất nhanh vượt qua trận hình của triều đình binh lính.

Vượt qua sau khi kỵ binh chậm lại tốc độ, sau đó quay đầu lại lao tới phía quan binh.

- Giết!

Hoàng Thiên Long thương run run, đem hai tên quan quân thân thể đâm xuyên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một chút trận địa.

Triều đình quan quân chặn không được Hạo Thiên quân bước chân, kỵ binh từ bọn họ trên nghiền ép mà qua, trong nháy mắt liền cho bọn họ quan quân tạo thành cực lớn thương tổn.