Hoàng Thiên trầm ngâm một chút , nói :
- 10 đồng vàng , hai người này ta muốn . Tựa như ngươi nói , hai người này đã là cao thủ , lại không hề phục tùng . Như vậy giữ lại nguy hiểm rất cao , bất cứ lúc nào cũng có thể bị các nàng giết chết . Các Quý Tộc ngươi nói xem họ có hay không sẽ mua bọn họ . Mỹ nữ mặc dù khiến người khác yêu thích , nhưng phải có mạng sống thì mới yêu thích được .
- Cái này ..... Được rồi .
Mộc Nhĩ cuối cùng cũng đồng ý . Hắn biết chính mình hai người kia nô lệ không dễ bán đấy . Một khi Hạo Thiên thật sự không mua lời nói , không biết đến khi nào mới bán được .
Hoàng Thiên lấy ra 20 đồng vàng đưa cho hắn , nói :
- 5 đồng vàng để ngươi kiếm chút lương thực cùng canh thịt làm ta các nô lệ đều ăn một bữa . Bọn họ liền như bây giờ lên đường lời nói , còn chưa tới lãnh địa đã bị mệt chết .
Mộc Nhĩ tay nắm chặt đồng vàng , nhẹ cắn cắn , sau mới nói :
- Tất nhiên , tất nhiên , đây đều là chuyện nhỏ .
- Tốt . Vậy ngươi tự mà xử lý . Ngày mai chúng ta lên đường về ta lãnh địa . Đúng rồi , nếu ngươi có thể đưa bọn chúng an toàn về tới lãnh địa của ta . Ta sẽ cho ngươi thêm năm đồng vàng .
- Đại nhân ngài yên tâm . Chúng ta hộ vệ đều là chuyên nghiệp .
Mộc Nhĩ vừa nghe có thêm tiền ánh mắt lại sáng lên , vội vàng xum xoe nói . Vận chuyển nô lệ đến lãnh địa việc này bọn họ vốn dĩ là phải làm đấy . Hiện tại có thêm tiền thưởng lời nói , hắn làm sao có thể không vui sướng .
Hoàng Thiên gật gật đầu . Sau đó đi ra ngoài cửa động . Lúc này ở bên ngoài Esly cũng chọn xong nô lệ nữ , nàng đang đứng đợi hắn đâu .
- Chọn xong ?
Esly gật gật đầu .
- Tốt , vậy chúng ta trở về . Đúng rồi , ta còn muốn mua thêm chút đồ vật .
Nói xong bước ra ngoài cửa . Esly đi theo phía sau hắn , thỉnh thoảng lại nhìn hắn một chút bóng lưng . Trong lòng có khác loại ý nghĩ .
--+-----------++-+++++++++++++-------------++++++
Trong phòng Hoàng Thiên vào buổi tối , Esly thân mặc y phục bằng lụa mỏng màu trắng , mở cửa bước vào . Nàng mái tóc mềm mại được vén lên sau tai , khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết vô cùng .
Hoàng Thiên lúc này đang chuẩn bị đi tắm . Bỗng thấy có người vào phòng mình , hắn không khỏi ngước mắt nhìn lại .
- Esly , có việc gì sao ?
Hắn hai mắt toả sáng nhìn nàng hỏi . Esly lúc này trên người chỉ khoác một cái áo lụa mỏng tanh , hoàn mỹ lồi lõm dáng người hoàn toàn lộ ra đấy .
Esly đi tới giữa phòng , ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn , nói :
- Thiếu gia , người không cần Esly nữa sao ?
- Sao lại nói vậy ?
- Người mua nhiều như vậy nữ nô lệ ....
Esly mặc dù không nói hết , nhưng Hoàng Thiên có thể hiểu được nàng định nói gì .
- Ta chỉ muốn có người trợ giúp ngươi dọn dẹp việc trong nhà . Một mình ngươi sẽ rất mệt mỏi .
Quý tộc hiện tại mỗi ngày thay hầu gái như thay áo . Chỉ một thời gian lại thay một cái hầu gái . Thiếu gia hôm nay mua nhiều như vậy nô lệ , Esly nghĩ là Thiếu gia không cần mình nữa .
- Thật sao Thiếu Gia . Người sẽ không không cần Esly chứ ? Esly không muốn bị bán đi .
Hầu gái hết được chủ nhân yêu thích là sẽ bị đem bán cho người khác đấy . Cái này là tất cả mọi người đều biết .
Hoàng Thiên cười nhẹ một tiếng . Sau đó hắn đứng dậy đi tới phía nàng , cẩn thận đánh giá nàng một chút .
Trong lòng lửa nóng cưỡng ép đè xuống , hắn từ phía sau ôm lấy nàng . Ở bên tai nàng thổi nhiệt khí , nói :
- Ngươi tốt như vậy , ta làm sao nỡ bán ngươi .
Hai bàn tay của hắn giở trò xấu , từ từ leo lên bộ ngực căng tròn nhô cao của nàng , qua lớp sa y mỏng nhẹ nhàng nắm giữ trong tay , rồi buông nàng ra mỉm cười nói :
- Được rồi , ta muốn đi tắm , toàn thân mồ hôi thật khó chịu!
Esly bị sờ nắn khiến mặt mũi đỏ hồng , vừa nghe hắn nói lập tức vâng lời . Thiếu Gia còn lần đầu tiên chạm vào nàng đâu . Nghe hắn lời nói nàng nhanh chóng chạy ra ngoài , kêu người xách nước đổ vào thùng gỗ lớn để tắm .
........
Ngày hôm sau buổi chiều , Hoàng Thiên dẫn theo đám nô lệ về tới chính mình Lãnh địa .
Trong sân nhỏ , Hoàng Thiên đang quan sát đấu sĩ nô lệ , mà đám nô lệ cũng bình tĩnh quan sát hắn . Bọn họ ánh mắt bên trong không có phẫn nộ , không có nhát gan , không có sợ hãi .
Đưa tay cầm lấy một sợi xích đang trói lại đám nô lệ , hắn nói :
- Giới thiệu một chút . Ta là Hoàng Sa Thành lãnh chúa . Các ngươi chỉ có thể gọi ta là chủ nhân , ngoài ra không còn cách xưng hô nào khác .
Nhìn vẫn im lặng đám nô lệ , hắn tiếp tục nói :
- Các ngươi không phục ? Không phục cũng phải phục a . Các ngươi là tầng thấp hèn nhất loại người , nô lệ a .
- Tức giận ? Tức giận có thể khiến các ngươi bỏ đi cái thân phận thấp hèn này sao ?
Hoàng Thiên nhìn đám nô lệ , lúc này bọn họ hai tay nắm chặt xích sắt , khuôn mặt thậm chí nổi lên gân xanh .
Một trăm tên đấu sĩ nô lệ cứ như vậy tức giận nhìn chằm chằm hắn . Một lát sau mới có người chậm rãi cúi đầu xuống , hiển nhiên là bọn họ biết mình có thế nào tức giận , cũng không thay đổi được chính mình thân phận .
- Ngươi , nói cho ta biết . Các ngươi trước khi biến thành nô lệ là làm nghề nghiệp gì ?
Hoàng Thiên hỏi một tên cơ bắp cường tráng nô lệ .
Tên nô lệ này ngẩng đầu lên nhìn hắn , ánh mắt còn mang theo chút kiêu hãnh nói :
- Chiến binh .
Gật gật đầu , Hoàng Thiên đảo mắt nhìn cả đám nô lệ , nói :
- Các ngươi cũng như vậy ?
Đấu sĩ nô lệ đa phần là từ trên chiến trường bắt được tù binh . Sau khi biến thành nô lệ thì được cho vào đấu trường chém giết lẫn nhau , mua vui cho người khác .
Quá trình này rất khắc nghiệt , còn sống sót nô lệ cơ bản đều là những người giỏi nhất , mạnh nhất . Mà trước mặt hắn đám nô lệ này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong số nô lệ của Mộc Nhĩ .
Hoàng Thiên dự định thu phục bọn họ , biến bọn họ trở thành chính mình thân vệ .
Giật giật trong tay xích sắt , hắn nói :
- Các ngươi muốn cởi bỏ chúng sao ? Muốn một lần nữa trở thành trên chiến trường chiến sĩ sao ?
Lời vừa nói ra khiến đám nô lệ ánh mắt sáng lên . Ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn . Thế giới này không người nào muốn làm nô lệ . Một khi đã trở thành nô lệ thì mục tiêu duy nhất khi còn sống là như thế nào thoát khỏi thân phận này .
- Trung thành với ta , mặc dù các ngươi vẫn như cũ là nô lệ , thế nhưng là ta cho các ngươi cơ hội . Những người giỏi nhất , trải qua được khảo nghiệm của ta , ta có thể trả lại cho các ngươi chiến sĩ thân phận .
Hoàng Thiên tiếp tục nói . Từ nô lệ thân phận chuyển thành chiến sĩ thân phận mặc dù chỉ là một câu nói . Nhưng nó thay đổi rất nhiều thứ .
- Thật sự ?
Một trăm tên đấu sĩ nô lệ kích động vô cùng , đối với bọn họ mà nói . Vứt bỏ được nô lệ thân phận là việc ai ai cũng mơ ước .
- Thật cùng giả , chờ các ngươi có thể sống sót qua khảo nghiệm của ta sẽ biết , không phải sao?
Hoàng Thiên cười chậm rãi nói .
- Chủ nhân !
- Chủ nhân!
- .....
Đám nô lệ nhìn nhau một cái , cuối cùng đồng loạt quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên .
- Các ngươi khi nào có thể chiến đấu ?
- Ngay bây giờ , chủ nhân .
Nghe được đáp án Hoàng Thiên hài lòng gật đầu , nói :
- Như vậy sáng ngày mai bắt đầu của các ngươi khảo nghiệm . Đêm nay nghỉ ngơi ăn uống cho tốt , ta sẽ cho người chuẩn bị cho các ngươi ngon nhất đồ ăn . Đây có thể là các ngươi bữa ăn cuối cùng trước khi chết , cũng có thể là bữa ăn cuối cùng trong thân phận nô lệ . Hiểu được sao ?
- Rõ ràng , chủ nhân .
Đám nô lệ đồng thanh hô lớn . Trong lòng bọn họ cũng là lửa cháy hừng hực . Một đêm , chỉ cần một đêm nữa .....
Phân phó một chút thủ hạ sắp xếp chỗ ở cho đám nô lệ , Hoàng Thiên sau đó rời khỏi . Hắn đi tới chỗ giam giữ hai cái đặc thù nô lệ .