Ngụy Vũ Thông dĩ nhiên cũng có băn khoăn giống Bạch Văn.
Lúc trước khi Hạ Vũ đến, anh và Chu Tiếu Đông dù mặt ngoài coi như không đồng ý, về sau lại không bắt Hạ Vũ đi. Anh và Chu Tiếu Đông không nói, thực tế cũng không đặt sự tồn tại của Khang Phi ở trong lòng, bởi vì số lần Khang Phi trở về thật sự quá ít.
Cho nên, bọn họ cũng không nói chuyện này cho Khang Phi biết.
Ai cũng không nghĩ Khang Phi lại đột nhiên trở về.
Hơn nửa đêm cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện, Ngụy Vũ Thông có chút lúng túng và xấu hổ, trong chuyện này, anh và Chu Tiếu Đông đều không đúng, muốn sử dụng giường của người khác, thì phải thông báo một tiếng mới phải đạo.
Ngụy Vũ Thông nói sơ qua chuyện của Bạch Văn và Hạ Vũ, cũng nói tiếng xin lỗi.
Khang Phi duỗi thẳng lưng, chẳng quan tâm lắm nói: “Nói nhiều quá, giường tôi kiểu gì cũng để không mà. Chẳng qua, sau này chúng ta phải chen chúc một chút rồi, may là đang mùa đông, cũng không quá nóng.”
Bạch Văn và Ngụy Vũ Thông đồng thời kinh ngạc nói: “A?”
Khang Phi vội ho một tiếng: “Làm sao?”
Ngụy Vũ Thông nói: “Sau này cậu muốn… ở lâu không?” Không thể trách anh hỏi quái lạ như thế được, bởi vì từ lúc Khang Phi vào kí túc xá đến giờ, số lần gã ở lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Khoảng chừng… ít nhất thời gian gần đây sẽ ở lại.” Giọng của Khang Phi có chút buồn bực.
Ngụy Vũ Thông đoán chắc gã lại gây ra nợ tình ở bên ngoài, năm trước Khang Phi đột nhiên trở về ba ngày, cũng bởi vì nợ tình gì đó, nhưng lúc này không tiện để hỏi, cho nên chỉ nói: “Trong tủ của tôi có khăn mặt mới đó, hôm nay cậu dùng tạm đi.”
Khang Phi cũng không làm màu nữa, “Được, cám ơn nhé!”
Chờ Khang Phi đi vào nhà vệ sinh, Bạch Văn lén lút kề tai nói nhỏ với Ngụy Vũ Thông, “Anh rể họ, anh ta không có yêu thích gì đặc biệt chứ?”
“Cái gì?” Ngụy Vũ Thông không hiểu gì cả.
Bạch Văn hạ thấp giọng, giống như đang thảo luận chuyện cơ mật: “Ví dụ như hứng thú đối với đàn ông?”
Ngụy Vũ Thông không cười việc cậu suy nghĩ linh tinh, bởi vì trước giờ chuyện yêu đương của Khang Phi đều rất lộn xộn, anh thử nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đến giờ còn chưa nghe nói gì.” Mặc dù anh không biết Khang Phi chơi bời trăng hoa có hứng thú với đàn ông hay không, nhưng lại cảm thấy Khang Phi ngủ cùng giường với đàn ông, thật ra cũng không có gì kì quái.
“Vậy … xxoo?”
Ngụy Vũ Thông nói: “… Đến nay vẫn chưa thấy cậu ta có loại yêu thích này.” Tính ra, anh càng tò mò tại sao Bạch Văn lại hỏi những chuyện kì quái này. Rõ ràng Chu Tiếu Đông và Bạch Văn lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, tại sao lại khác nhau đến vậy?
Nhớ tới ánh mắt trốn tránh của Chu Tiếu Đông, Ngụy Vũ Thông lại thấy khó chịu trong lòng.
Sau quá trình cố gắng của Ngụy Vũ Thông, Chu Tiếu Đông không trốn tránh anh nữa, nhưng rõ ràng không đồng ý quá thân mật với anh. Từ thái độ khi hôn môi là có thể thấy được, trước kia Chu Tiếu Đông đắm chìm trong đó, hiện giờ cậu vẫn say đắm, nhưng thời gian rất ngắn, mà phần lớn thời gian còn lại là cứng đờ người.
Ngụy Vũ Thông cố gắng nói chuyện với Chu Tiếu Đông, cậu thì lại cứ ỡm ờ, mọi chuyện không thay đổi nhiều lắm, Ngụy Vũ Thông càng nghĩ càng xoắn xuýt.
Ngụy Vũ Thông đang rối rắm không nghe thấy câu phàn nàn cuối cùng của Bạch Văn, “Sao cái gì cũng không biết thế.”
Bạch Văn chẳng thể nào yên tâm được, nếu Khang Phi có cái gì với đàn ông… nghĩ lại thì hay để Hạ Vũ ngủ với cậu cho an toàn. Bạch Văn bò lên giường của Hạ Vũ, cố gắng lay tỉnh cậu dậy, vân vê nhào nặn đủ cả.
Hạ Vũ không những không nhúc nhích chút nào, lại còn chép miệng, ngủ cực kì say sưa.
Bạch Văn trợn mắt, không dùng cách loằng ngoằng này nữa, dùng hai ngón tay bóp mũi Hạ Vũ.
Hạ Vũ không thể thở được, lắc đầu nguầy nguậy, giống như đang cố thoát khỏi cái gì đó, cuối cùng phát hiện không thể đẩy tay Bạch Văn ra được, mặt vùi dần vào gối, tìm tư thế thoải mái nhất, bắt đầu há miệng hít thở.
Bạch Văn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Hạ Vũ, không chịu thua chuyển sang dùng cả hai tay, một tay kia che lấy miệng Hạ Vũ.
Hạ Vũ không thể thở được, rốt cục bắt đầu tỉnh lại, giãy dụa mở mắt ra.
Việc lớn đã xong!
Bạch Văn buông tay ra, theo phản xạ xoa mồ hôi lạnh trên trán, “Cậu thật sự… đem bán cậu đi, cậu cũng không biết.” Ngủ còn say hơn cả heo. Bởi vậy, Bạch Văn càng quyết tâm phải ngủ cùng với Hạ Vũ.
Hạ Vũ mở to mắt im lặng nhìn Bạch Văn.
Bạch Văn nói: “Cậu mau…”
Đột nhiên, Hạ Vũ cào cậu một cái.
Bạch Văn ngây người.
Hạ Vũ bám riết không tha cào thêm mấy cái nữa.
Bạch Văn gấp đến độ kêu oai oái.
Hạ Vũ ngừng, chỉ là cầm gối đầu lên đập túi bụi vào người Bạch Văn, hét lớn: “Ác ma chết tiệt, đi chết đi.”
“…”
Chu Tiếu Đông phát điên, “Ác ma cái beep!” tiện tay ném thứ gì đó ra ngoài, thật không may là lại đập trúng Khang Phi đang vội vàng đi từ nhà vệ sinh ra.
Khang Phi: “…”
Ngụy Vũ Thông thương cảm nhìn Bạch Văn bị đả kích liên tục cùng Khang Phi vô tội bị thương.
Bạch Văn xoa chỗ bị đau, im lặng nhìn Khang Phi.
Một lúc sau, Khang Phi nói: “Có chuyện gì thế?”
Bạch Văn thở dài: “Không có chuyện gì, anh đi ngủ sớm đi… cẩn thận!”
Khang Phi nhìn Bạch Văn xoay người, cảm giác bóng lưng cậu có chút bi tráng.
Ngụy Vũ Thông nín cười rất khổ cực, lần đầu tiên cảm thấy bị đánh thức cũng không tệ, ít nhất cũng được chiêm ngưỡng một vở kịch thú vị thế này.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~ Tui muốn cứu vớt khuê mật khỏi nước sôi lửa bỏng, vậy mà cậu ấy lại đánh tui!
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Phá đám hạnh phúc người khác thật sự không phải hành vi của quân tử, đánh cậu là chuẩn luôn.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Đánh chỗ kia sao?
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Há ~ Phong Lưu, cậu xấu xa kinh dị!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Cút! Là tui quan tâm cậu ấy.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Quan tâm? Cậu chắc chắn chứ? Sao tui lại cảm thấy Suất Suất sẽ gặp nguy hiểm nè!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Êu, mấy người chẳng có tình yêu thương đồng bào gì cả!
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đồng bào ở đâu?
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Cùng hỏi! Chỉ là, càng tò mò quá trình cậu bị đánh hơn.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Quá trình +1
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Mấy người … Khuê mật của tui rơi vào miệng sói rồi /(tot)/~~
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: *Uống trà* ~ Sao cậu dám chắc chắn anh ta là sói?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tặng cậu một cái liếc mắt! Tên kia là một gã công tử trăng hoa, khuê mật của tui làm sao là đối thủ của anh ta được chứ?
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Ngồi hóng chuyện.
Bạch Văn quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Khang Phi đang bò lên giường.
Lỗ tai cậu dựng thẳng đứng, lắng nghe động tĩnh, đợi hồi lâu, chỉ nghe tiếng Khang Phi nằm xuống giường.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~ Bọn họ cùng giường chung gối rồi.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Gã công tử trăng hoa biến mất đã lâu đột nhiên nửa đêm trở về, không còn giường trống để ngủ, chỉ có thể chen chúc trên giường của khuê mật nhà tui, hơn nữa lại còn định chen chúc lâu dài. Theo nguồn tin từ nhiều nơi, phát hiện trên người công tử có cực nhiều nhân tố không xác định, chưa gì đã thấy khuê mật của tui thiệt thòi rồi, muốn gọi khuê mật của tui sang giường tui ngủ, kết quả… cậu ấy tỉnh dậy cào tui mấy cái, còn dùng gối đập tui nữa /(tot)/~~
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: *Sờ cằm*~ tại sao khuê mật của cậu lại đánh cậu? Chẳng lẽ có JQ ngầm?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~ Không có, tui không biết cậu ấy khi rời giường lại giận dữ lớn vầy, lại còn là loại tức giận ảo tưởng siêu nhiên khi rời giường nữa chứ!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Cậu ấy thế mà lại hét vào mặt tui “ác ma chết tiệt, đi chết đi”!
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Loại tức giận ảo tưởng siêu nhiên khi rời giường thật kì diệu… Nhưng tui càng muốn nói, áu áu ~ Nhu Nhu, khuê mật nhà cậu moe chết đi được!
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: *Gật đầu*~ Sau khi nghe cậu miêu tả, tự nhiên tui có xúc động muốn đẩy ngã cậu ta.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Hai vị lầu trên xin chú ý, bách hợp cũng phải có tiết tháo của bách hợp~~~~~~~ cuối cùng, tui không thể không nói, không hổ là khuê mật của cậu, thiệt mạnh mẽ!
Bạch Văn khóc lóc với bọn họ một lát, sau đó tự mình đi phó bản, mới out game.
Bạch Văn bị lay tỉnh, cái đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Hạ Vũ đang cực kì lo lắng, đầu óc Bạch Văn xoay mòng mòng, rất muốn đập thẳng toàn bộ tổn thương hôm qua cậu phải chịu vào bản mặt Hạ Vũ, nhưng cuối cùng cậu nhịn được, chỉ cố gắng trừng mắt nhìn Hạ Vũ.
Hạ Vũ lo lắng hỏi: “Bạch Văn, sao trên mặt cậu có vết bầm thế?”
Bạch Văn càng dùng sức trừng mắt nhìn Hạ Vũ, chỉ là rõ ràng Hạ Vũ không cảm nhận được sự tức giận của cậu, vẫn trưng gương mặt lo lắng nhìn cậu.
Bạch Văn hít sâu một hơi, “Cậu còn nhớ chuyện xảy ra tối qua không? … Chuyện sau khi ngủ ấy.” Cuối cùng Bạch Văn bổ sung thêm một câu.
Vẻ mặt Hạ Vũ thay đổi rất nhỏ, chỉ là Bạch Văn chẳng đọc được những thay đổi này, Hạ Vũ phồng má nói: “Ngày hôm qua tớ mơ thấy ác ma đột kích, nó không cho tớ thở, còn muốn ném tớ từ trên tầng xuống… sau đó tớ đập cho nó rớt xuống tầng luôn!”
Bạch Văn buồn bã hỏi: “Cậu dùng cái gì đẩy nó đi?”
“… Hình như là một con dao sắt, cái loại rất nặng rất lớn ấy.”
Lần đầu tiên Bạch Văn biết, sức nặng của một cái gối đầu có thể so với con dao bằng sắt.
Hạ Vũ không phát hiện vẻ mặt Bạch Văn thay đổi, còn nhấn mạnh nói: “Nó cực xấu!”
Bạch Văn: “…”
“Đúng rồi, trên giường của tớ còn thừa ra một người.”
“…”
END 21