Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 19: Không nói nên lời




Bạch Văn save xong đống ảnh của Lộ Nam Minh vào máy tính, đang chuẩn bị từ từ ngắm nghía, thì Ngụy Vũ Thông lạnh lùng đẩy cửa đi vào.

Bạch Văn cười híp mắt quay đầu lại, nhìn thấy vài cuốn sách trên tay Ngụy Vũ Thông, ra vẻ hiểu biết: “Như thế nào?” Mặc dù rất khó tin, nhưng thư viện trường thật sự có loại sách này.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu cũng không dám tin vào mắt mình.

Ngày đó, cậu chỉ loanh quanh trong thư viện chờ Hạ Vũ, vô tình nhìn thấy trên bìa một cuốn tiểu thuyết  ở khu ngôn tình  có hình ảnh hai người đàn ông, cậu tò mò mới mở ra xem thử, ai ngờ nhân vật chính trong truyện thực sự là hai người đàn ông.

Đọc sơ qua một chút, không chỉ nhân vật chính là đàn ông, mà còn kể về quá trình yêu đương của họ nữa.

Ngụy Vũ Thông ném quyển sách lên bàn mình, sắc mặt anh không tốt chút nào, nội dung bên trong cuốn sách cũng bình thường, nhưng vấn đề là nó có miêu tả chuyện trên giường. Muốn cho một người đàn ông thẳng đuồn đuột, sau khi chấp nhận một người đàn ông khác xong, lập tức đồng ý lăn giường luôn, thì thật sự có chút khó khăn.

Điều khiến Ngụy Vũ Thông cáu tiết chính là, anh không biết Chu Tiếu Đông đối với chuyện này, có ghét bỏ không? Hay không chấp nhận được? Hoặc là xấu hổ?

Bạch Văn nhìn rõ trên bìa sách kia có hình ba người đàn ông, còn tên sách thì không nhìn thấy được.

Hạ Vũ vốn trước giờ luôn rất mê sách, hỏi: “Sách gì thế?”

Ngụy Vũ Thông trợn trắng mắt, thô lỗ nói: “Holmes em đọc xong chưa?”

“Sắp xong rồi.”

Bạch Văn tò mò hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Sherlock rất thông minh.” Hạ Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói tiếp: “Tội phạm cũng rất thông minh.”

Bạch Văn cùng Ngụy Vũ Thông cùng ngây ngốc nhìn cậu.

Hạ Vũ hỏi: “Sao thế?”

Bạch Văn lắc đầu ngán ngẩm: “Chỉ là không nghĩ tới tổng kết của cậu… lại sâu sắc đến thế!”

“Hai người xem sách gì vậy?” Đề tài lại bị kéo về chỗ cũ.

“Đam mỹ, cậu muốn đọc không?” Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Văn đọc đam mỹ.

Khi học lớp mười Bạch Văn đã nhận ra bản thân thích đàn ông, cậu chưa từng đau khổ vì tính hướng khác biệt của mình, chỉ là im lặng tìm kiếm hoàng tử định mệnh, tựa như rất nhiều đàn ông có hình dung cơ bản về bà xã tương lai của họ.

Nhưng Bạch Văn dù sao cũng không giống người khác, Bạch Văn không khổ sở vì điều này, không có nghĩa là sự ngăn cách sẽ biến mất. Trong lúc người khác thích tụ tập tám chuyện về con gái, Bạch Văn lại nghiện internet.

Lên mạng, vô tình cậu đi nhầm vào một diễn đàn. Bên trong có rất nhiều chuyên mục về chuyện này, cậu được tất cả các đồng chí thấu hiểu, cũng hiểu rõ được nhiều chuyện. Nhưng chỉ giới hạn ở hiểu rõ, cậu không chủ động tiếp xúc qua.

Đó là cách thức Bạch Văn dùng để giết thời gian trước đây.

Mãi đến thời khắc nhìn thấy Lộ Nam Minh, trái tim của cậu đã theo người này mất rồi.

Hạ Vũ nói như đinh đóng cột: “Đọc chứ.”

“Vậy cậu từ từ, tớ tìm cho cậu mấy quyển kinh điển.” Bạch Văn nói, lại bắt đầu mở trang web ra, cậu cũng biết chút chút về mấy quyển kinh điển trong đó.

Ngụy Vũ Thông không vui, gằn từng tiếng một: “Chuyện của anh hình như còn chưa giải quyết xong.”

“Còn có chuyện gì sao?” Bạch Văn hỏi vu vơ, giờ cậu hoàn toàn tập trung tìm mấy quyển tiểu thuyết. Đến tận lúc này cậu mới phát hiện đam mỹ tiểu thuyết lại đa dạng đến thế, mà cậu đang do dự lựa chọn thể loại phù hợp để Hạ Vũ đọc.

Ngụy Vũ Thông nghiến răng nghiến lợi: “Em nói thử xem!”

Bạch Văn giật mình, cố vắt ốc đối phó: “Anh có muốn thẳng thắn một chút với anh họ không?”

Bạch Văn chỉ thuận miệng nói, Ngụy Vũ Thông lại bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về phương pháp này.

Thừa dịp Ngụy Vũ Thông đang chìm trong suy nghĩ, Bạch Văn đã tìm được tiểu thuyết phù hợp, down tất cả xuống cho Hạ Vũ, tạm thời lưu trong máy tính.

Sau đó, lên game.

Vận may của con người có hạn, có vẻ hôm nay chỉ số may mắn của Bạch Văn đã hết cỡ rồi.

Mặc dù sớm biết Hoa Nguyệt Dạ giống một quả bom hẹn giờ, nhưng Bạch Văn không nghĩ nó lại nổ nhanh tới vậy.

[Mật] [Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn: Tại sao? Anh có điểm gì không tốt?

[Mật] Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]: ~(@^_^@)~ Không phải cậu không tốt, mà là trái tim của tui đã thuộc về người khác rồi.

[Mật] [Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn: Ai?

Bạch Văn khó xử thở dài, rõ ràng cậu không muốn nói dối, nhưng nhiều khi, thực tế đưa đẩy khiến cậu không nói dối không được.

Bạch Văn lật đi lật lại danh sách bạn tốt, phát hiện người cậu quen biết thật sự đã ít lại càng ít, ngoại trừ những người trong bang, chỉ còn lại anh họ và anh Thông, mà đám Hoa Nguyệt Dạ đều biết hai người này rồi.

[Mật] Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]: Là đàn ông.

[Mật] [Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn: Nhất định là đàn ông!

Lúc này Bạch Văn mới nhớ ra, bởi vì lo Lộ Nam Minh phát hiện nên cậu vẫn chưa nói mình là nhân yêu, mà bây giờ rõ ràng không phải thời cơ để ngả bài.

[Mật] Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]: Nếu tui nói tui không phải con gái, cậu có tin hông? O(n_n)O~

[Mật] [Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn: /(tot)/~~ Nhu Nhu, em ghét anh đến vậy sao?

[Mật] Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]: ╮(╯▽╰)╭

Kết quả cuối cùng, Bạch Văn rời khỏi bang hội cậu mới vào có mấy ngày, lại còn kéo theo một thanh mai xui xẻo thật lâu rồi không liên lạc chịu tội thay.

Không thể chơi game cùng Lộ Nam Minh nữa, Bạch Văn rất khó chịu, may là cậu phát hiện ra một chuyện rất thú vị, không nghĩ tới bang Hắc Bạch vẫn luôn đối đầu với Ngạo Thị, bên trong lại có một đám bạn đồng chí như vậy.

Không chỉ như thế, bọn họ còn lấy đống chí là vinh quang.

Trước kia Bạch Văn tổ đội với đám Hoa Nguyệt Dạ, đi phó bản luôn thích đánh quái, bình thường rất ít tám chuyện, sau khi theo chân mấy người bên Hắc Bạch, rõ ràng cậu lười biếng hơn rất nhiều.

Tám chuyện từ đầu đến cuối.

Mà đám chết tiệt kia, rất vui sướng cào cấu vết thương của cậu.

Kể từ sau khi cậu rời khỏi Ngạo Thị, mỗi lần gửi tin của Lộ Hồng Trần, số lần hắn trả lời cậu càng ngày càng ít, xét thấy việc cậu còn chưa hết giận mấy người bên Ngạo Thị, Hoa Nguyệt Dạ lại đang vô cùng đau khổ, rồi còn vì danh dự của Lộ Hồng Trần tại Ngạo Thị, cậu không nên lên loa gọi người, khiến cậu thật sự cô đơn cùng đau khổ.

Mấy tên khốn kiếp chỉ sợ thiên hạ không loạn, không chỉ không an ủi tâm hồn tổn thương của cậu, còn không ngừng bà tám thảo luận chuyện tình cảm của cậu, khiến cậu càng buồn bực hơn.

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Thần tượng, cậu nên trực tiếp nhào tới.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nhào tới làm giề? Đối với sinh vật Sói đó, nên cởi sạch, nằm xuống, sau đó thế này thế nọ … ~(@^_^@)~

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hoa Sen Nhi, hành vi của cưng thiệt sự rất *** đãng! Thế nhưng, tui giơ hai tay đồng ý.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Hoa Hoa, cưng muốn ngồi nóc tủ sao! (╰_╯)#

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Đồng ý +1

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Đồng ý +10086

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *sờ cằm* ~ Mấy người đồng ý tui giết cậu ta, hay là giết cậu ta đây?

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: O(n_n)O~ Trước giờ thân thể Hoa Sen Nhi luôn rẻ mạt hà, mời thần tượng tự nhiên.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Phong Lưu! Hành vi của cậu khiến người người căm phẫn!

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^_^ Hoa Sen nhi, bây giờ xin tha còn kịp đó.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: /(ToT)/~~ Rất nhớ quãng thời gian có đại thần, có anh ý, mấy người ai cũng không dám bắt nạt tui!

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Nghe nói, Vũ Trụ đại thần thích tự mình ra tay hơn!

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: ~(@^_^@)~ đại thần nha, người ta thích cống hiến thể xác của mình!

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Khụ khụ, thổ lộ gì đó… cẩn thận chị dâu tìm người đâm chết cưng.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm /(ToT)/~~

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Hoa nhi, đừng đau lòng, tất cả mọi người đều hiểu cho cưng mà.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Không hổ là thanh mai trúc mã của tui, thiệt hòa đồng nha~

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đột nhiên nhận ra, Nhu Nhu cậu thật vô sỉ.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tiếu Tiếu, cưng chân tướng rồi, ha ha.

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: chân tướng +1

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: chân tướng +2

PS: Cho nên, mới không thể không thất tình đó!

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Bingo, kẻ thất tình vô sỉ.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: (╰_╯)#

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: So với mới cưới chưa đến mấy ngày, đã bị vứt bỏ gì đó…

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: /(ToT)/~~

Bạch Văn theo chân bọn họ thật sự rất hép pi, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, sau cổ có một ánh mắt không chút thân thiện phóng tới.

Bạch Văn im lặng quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu kín của Ngụy Vũ Thông, Bạch Văn vội vàng bày ra gương mặt rạng rỡ, tươi cười nói: “Anh rể họ, hôm nay anh hóa trang sao?” Cùng ở dưới một mái hiên, lại là người thích thức đêm cho nên cậu biết rõ cái kia của Ngụy Vũ Thông chính là quầng thâm.

Ngụy Vũ Thông chớp mắt.

Động tác này chẳng hề giảm chút áp suất thấp nào trên người anh cả.

Bạch Văn nhận ra lúc này không phải lúc đùa giỡn, thực tự nhiên thu hồi vẻ mặt cợt nhả. Sau đó ngay lập tức xoay người lại, dùng tư thế mặt đối mặt, cậu rất sẵn lòng ngồi nghe tâm sự dài kì.

Ngụy Vũ Thông đối với chuyện này rất hài lòng, áp suất thấp cũng giảm đi không ít, sau đó nhíu mày, suy nghĩ nên mở miệng thế nào.

Bạch Văn dựng thẳng lỗ tai chờ đợi.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ mắt to trừng mắt bé.

Bạch Văn lên tiếng trước phá vỡ thế trầm mặc: “Anh họ đâu?” Mặc dù khi gặp chuyện phiền toái, cậu thường tìm Chu Tiếu Đông, nhưng lúc bình thường, hai người cũng không thân lắm. Cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ, lại ở cùng một kí túc xá.

Về điểm này, từ mỗi lần cậu đều rủ Hạ Vũ đi ăn cơm, mà không hẹn Chu Tiếu Đông là có thể thấy được.

“Còn chưa về.”

“…” Tất nhiên cậu biết chưa về rồi, đã về rồi còn phải hỏi sao? Bạch Văn rất muốn nghi ngờ chỉ số thông minh của Ngụy Vũ Thông, nhưng lý trí ra lệnh cậu phải dừng lại.

Bởi vì đánh giá thấp đối thủ, cuối cùng chỉ có thể nhận được bài học thê thảm mà thôi.

Cậu cũng không muốn nhận bất kì bài học nào, huống chi còn thê thảm nữa.

Cho nên, bọn họ lại trở về trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ.

Thật lâu sau, Bạch Văn không thể kiên nhẫn nữa.

Bạch Văn không có kiên nhẫn, bình thường thích động kinh.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Bạch Văn đột nhiên cười, “Anh rể họ thân yêu ơi, em biết em lớn lên vô cùng đáng yêu, nhưng anh nhiệt tình chăm chú vậy, sẽ làm em vô cùng ngượng ngùng.”

Ngụy Vũ Thông : “…” Anh càng im lặng nhìn gương mặt đang chuyển hồng của Bạch Văn.

ở chung một thời gian dài, Ngụy Vũ Thông không thể không thừa nhận, Bạch Văn không bị người ta coi là bệnh nhân bệnh viện tâm thần, phần lớn nhờ vào gương mặt này. Mặc kệ nam nữ, đối với một người lớn lên đáng yêu, lại dễ “xấu hổ”, làm sao cũng không ghét được.

Bạch Văn lại nhăn nhó nói: “Hơn nữa, anh như vậy… sẽ làm anh họ đau lòng đó.”

Ngụy Vũ Thông co giật khóe miệng, “Tới tìm em, là đầu óc anh có vấn đề rồi.”

“Cho nên, anh tìm anh họ đi!” Bạch Văn chẳng bị chút tổn thương nào.

Ngụy Vũ Thông xụi lơ dựa vào ghế, thâm trầm nói: “Cậu ấy vẫn trốn anh!” Trước đó, anh đã có kế hoạch tiếp cận Chu Tiếu Đông, nhưng vẫn phải chú ý khoảng cách an toàn. Rồi sau đó khoảng cách an toàn sẽ trở thành ngăn trở ngọt ngào. Ngụy Vũ Thông rất thích quan hệ thân mật kiểu này.

Nhưng còn chưa nếm được mật ngọt hai ngày, đã bị đánh trở về nguyên trạng khiến anh vô cùng tổn thương, quan hệ so với trước kia càng khiến Ngụy Vũ Thông khó chịu hơn.

Cũng không phải khi không có được là đau khổ nhất, khi có được rồi lại mất đi so với không có được còn đau khổ hơn gấp trăm lần.

Đây là lĩnh ngộ sau khi trải nghiệm của Ngụy Vũ Thông.

Nếu không phải vô cùng khó chịu, chắc chắn Ngụy Vũ Thông sẽ không tìm đến Bạch Văn để bàn bạc.

Mặc dù Bạch Văn hơi vặn vẹo chút, nhưng cảm giác vẫn còn chút đầu óc.

Bạch Văn nắm chặt hai tay nói: “Vậy thì bắt lấy anh ấy! Bổ nhào vào anh ấy! Cầm tù anh ấy!”

Ngụy Vũ Thông méo miệng, cả ngày mới tìm được giọng nói của mình, “… Đồ điên!” Ngụy Vũ Thông đứng dậy đi thẳng.

Bạch Văn sờ cằm, vẻ mặt thấu hiểu nhìn khoảng trống trước cửa ra vào, lẩm bẩm: “Quả nhiên yêu đương khiến người ta ngu đi.”

Bạch Văn cảm khái xong, xoay người tiếp tục chơi game.

Bởi vì cậu vắng mặt khá lâu, bây giờ đã bỏ xa đội ngũ.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Yà hú yá hù ~ mấy người đâu hết rồi?

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: /(tot)/~~ Rốt cục cậu về rồi!

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Bọn này đã nướng xong một lượt thịt rồi.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đâu chỉ một lượt, đã sắp không đi được nữa rồi.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *Xoa cằm* ~ Hoa Sen nhi, bụng cậu to giống bụng kiến rồi hả?

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Há ~ Tui không phúc hậu cười một cái.

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Há ~ Tui không phúc hậu cười một cái +1.

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Há ~ Tui không phúc hậu cười một cái +2.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: (╰_╯) Quả nhiên không thể mong mấy người có tính người được!

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đúng rồi, Nhu Nhu, vừa nhìn thấy có cô bé nào đó tỏ tình với Sói huynh.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Trèo tường?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Các anh em, qua xét nhà ~ nhất định phải diệt gọn Tiểu Tam, để nó ngay cả một mảnh vụn cũng không còn!

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Nó?

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nói không nên lời: mảnh vụn?

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Thì ra trong lòng Nhu Nhu, Tiểu Tam không thuộc một loại sinh vật với mình.

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: -_-||| Thương Hải huynh, thiệt mệt anh có thể đọc được suy nghĩ sâu nhất trong câu nói của Nhu Nhu.

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tui rất ngạc nhiên! Rõ ràng đầu óc Thương Hải huynh vẫn không to mà!

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^_^

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Không to là thế nào?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Phong Lưu, chúng ta kết hôn đi!!!

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: …

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: …

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: …

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: …

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Vì thần tượng của cưng – tình yêu của người ta, cưng hãy hi sinh thân mình đi! ^_^

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Khụ khụ, hốt hoảng đến câm nín!

[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Khụ khụ, câm nín +1

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: +222222

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: -_-|||

END 19