Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 10: Tiết 10




Editor: Toujifuu

Nhà nhỏ không phụ cái chữ “nhỏ” này, một hàng ba gian, mỗi một gian đều được xây vừa thấp vừa chật, khi chúng ta vào cửa còn nhất định phải cúi đầu khom lưng.

Cửa nhà nhỏ lần lượt treo một khối chiêu bài, viết “Tiệm thợ rèn”, “Tiệm tạp hóa” cùng “Tiệm dược”. Ba cửa hàng mặt tiền rất nhỏ, đi vào lại càng nhỏ, bởi vì bên trong bị ngăn thành trước sau hai nửa, phân nửa trước chính là địa phương xếp đặt hàng hóa, gần như chỉ có thể để cho một người ở bên trong chọn, nếu như tiến vào thêm một người nữa thì ngay cả xoay người cũng trắc trở. Ba đại nam nhân chúng ta mỗi người một gian chui đi vào, gian ta tra xét là tiệm tạp hóa. Bởi vì không gian rất nhỏ, vì vậy ở trên bốn mặt tường đều có đóng ngăn gỗ, vật phẩm đủ loại kiểu dáng tán loạn đặt ở bên trong, thoạt nhìn căn bản là không có tận tình chỉnh lý phân loại.

“Có người ở đây không?”

Ta giương giọng hỏi, từ trong cánh cửa cách hai gian nhà trước sau truyền đến một thanh âm vênh vang:

“Mua cái gì tự mình tìm, giá đã ghi rõ không cho trả giá. Chọn xong rồi thì kêu ta.”

Thanh âm này lanh lảnh lanh lảnh, lại một bộ mùi vị muốn chết không sống, ta nhìn thẳng màn vải xám xịt trên cửa suy nghĩ nếu không thì vào xem xem ông chủ là dạng người gì một chút. Bàn tay đến phân nửa ta lại thu về, ngẫm lại hay là thôi đi, dù sao ông chủ này trông thế nào đều không liên quan đến ta, vẫn nên xem xem nơi này có vật gì hay hơn.

Một bộ phận sự vật rất lớn trong ngăn gỗ đều là những vật phẩm bổ cấp đều có thể mua được trong bất kỳ một gian tiệm tạp hóa nào trong thành, nếu như không nhìn giá cả niêm yết khiến người ta líu lưỡi, nơi đây tựa hồ chỉ là một điểm bổ cấp tầm thường. Còn có một số đồ vật tất nhiên không thể thông thường, tỷ như ta lục ra được từ trong một góc một khối gỗ ngô đồng trăm năm, lại tìm ra được nửa bình Bích Lưu Thanh Tuyền từ trong một góc khác, trời biết mấy nguyên liệu chế tiễn với ủ rượu này thế nào sẽ chạy đến nơi đây.

Đặt hai món dùng được qua một bên, ta lại một đầu đâm vào trong đống tạp vật không biết đã đặt bao lâu kia, kỳ vọng có thể tiếp tục tìm được chút vật hữu dụng từ bên trong.

“Thứ này...”

Ngẫu nhiên lấy ra một hòn đá dạng đinh ốc có chút gai tay. Thứ này trông thật đúng là quen mắt a. Đúng rồi, trong thương khố của ta không phải cũng đặt hai khối gần giống vậy sao? Một khối màu lục một khối màu vàng, đều là đánh quái tuôn ra. Cộng thêm khối màu lam này, lần này có ba khối. Bất quá thứ này dùng để làm gì? Hệ thống ngoại trừ cho cái xưng hô “hòn đá không biết tên”. Cái gì cũng không hề nói, cũng chưa thấy giám định sư nào có thể nói rõ được lai lịch của thứ này. Quét nhìn giá cả niêm yết của tảng đá một cái, hình như không coi như quá mắc, dứt khoát mua, về sau nếu như tìm được cách dùng thì hay rồi. Nếu như tìm không được bất quá cũng chỉ là lỗ chút kim tệ mà thôi. (Người nào đó hiện tại là tài đại khí thô a!)

“Ông chủ, đi ra bán đồ!”

Ta hô một tiếng, rèm cửa vải xám động động, thân ảnh nhỏ gầy từ từ đi ra:

“Hô cái gì hô cái gì, không phải tới rồi sao.”

Nhìn thấy ông chủ này ta rốt cục hiểu rõ vì sao gian nhà nơi đây đều xây nhỏ như vậy, hóa ra đối với ông chủ nơi đây mà nói độ cao như vậy hoàn toàn đủ rồi. Ông chủ nhỏ gầy chỉ cao tới ngực ta, bộ dáng tay nhỏ chân nhỏ, khiến cho ta trước tiên liên tưởng tới tộc Chu Nho của Tây đại lục (Dwarf), nhưng nơi này còn chưa tới tây đại lục mà? Cho dù là thông đạo đại lục thì chung quy cũng không có khả năng đặt nhân chủng phương tây tới địa bàn phương đông chứ. Ông chủ bị ta nhìn chăm chú đến mức không kiên nhẫn. Lười biếng đi đến sát bên quầy:

“Mua cái gì, trả tiền đi.”

Ta đặt gỗ ngô đồng với nước suối lúc trước nhìn trúng qua, cộng thêm khối đá cổ quái kia. Ông chủ Chu Nho hư hư thực thực một tiếng báo ra giá cả của ba dạng vật phẩm. Ta lúc này mới chính thức cảm thấy được ông ta đích thật là ông chủ của nơi đây, đối với định giá mỗi một kiện hàng hóa của mình đều thuộc lòng trong ngực.

Ta bị ông chủ vóc dáng nhỏ lấy đao giết mổ đau đớn một trận xong khi đi ra cửa tiệm vẫn còn vì bản thân gặp được những món đồ có thể gặp mà không thể cầu kia mà vui vẻ không tự kìm hãm được. Ra cửa liền thấy hai người Lăng Thiên với Nam Cực một đầu gỗ đối một băng sơn mắt to trừng mắt nhỏ đứng. Hiển nhiên đã có được một lúc rồi.

“Tiểu Du.”

Thấy ta đi ra. Lăng Thiên hơi hơi cong lên khóe miệng, biểu tình thoáng cái liền trở nên ôn hòa hơn không ít. Ta bước nhanh đi đến bên cạnh anh ta. Nói:

“Mấy món trong tiệm tạp hóa kia rất mắc, bất quá có một số món ở chỗ khác tìm không được, chỉ là quá nhỏ. Còn có ông chủ kia, tôi đang đoán ông ta sẽ không phải là Chu Nho đấy chứ.”

“Không phải Chu Nho, là một nhánh của yêu tộc.”

Nam Cực giải thích nghi vấn của ta, ta mới biết được hóa ra yêu tộc cũng không phải đều là trai tuấn gái đẹp, cũng có loại hình xấu xí này.

“Hóa ra các anh cũng đã gặp, ba tiệm đều là yêu tộc mở sao?”

“Hẳn là phải.”

Ha ha, tiệm này mở ngược lại cũng thực thú vị.

“Chúng ta bên này hẳn là không có chuyện gì, chỉ là ba điểm bổ cấp. Bọn họ có tin chưa?”

Nam Cực lắc đầu, trông về phương hướng của đội người còn lại. Cách đến xa như vậy, căn bản ngay cả chỗ trụ núi của tòa trang viên kia cũng chỉ còn lại có cái bóng màu xanh, càng miễn bàn người bên trên, đó là căn bản không có khả năng thấy.

“Chúng ta là chờ thư của bọn họ hay là tiếp tục đi tới một chút?”

Ta chỉ chỉ xích sắt dưới chân bên kia đài cao, đó rõ ràng là đường đi thông đến ngọn trụ núi kế tiếp. Nam Cực thoáng do dự một chút, rất nhanh làm ra quyết định:

“Chúng ta đi.”

Dọc theo xích sắt, chúng ta bắt đầu hành trình. Một đạo xích sắt nối tiếp hai ngọn núi, đến ngọn núi kế tiếp lại sẽ xuất hiện xích sắt mới, nhiều lần như thế. Chúng ta dọc theo đường đi thấy qua đất hoang cỏ dại mọc thành bụi, cũng thấy được quảng trường có vết tích nhân công tu chỉnh rất nặng, còn có rực rỡ gấm hoa trên đỉnh trụ núi nghiễm nhiên là một hoa viên nhỏ.

Càng đi về phía trước, ta lại càng kinh ngạc, trước mắt xuất hiện trụ núi to to nhỏ nhỏ xa xa không chỉ có vài cây như chúng ta thấy ở vách đá, phóng mắt nhìn qua xung quanh tất cả đều là những trụ núi cao lớn dường như được cắt này, trên đài cao mỗi một đỉnh núi đều sẽ có vài cọng xích sắt kéo dài đi, phân chia thông hướng đài cao gần sát, thật giống như lấy những trụ núi đó làm điểm, dùng xích sắt bắc thành một bàn cờ thật to. Mà bàn cờ này chúng ta còn lâu mới đi đến đầu cùng, phía trước trong sương khí mang mang, còn có vô số cái bóng ngọn núi như ẩn như hiện.

“Lăng Thiên, tôi cảm thấy tiếp tục đi như thế nữa, chúng ta rất có thể sẽ lạc đường.”

Ta có chút lo lắng, Lăng Thiên nhàn nhã tự tại đi về phía trước, đối với sự lo lắng của ta chỉ cho một nụ cười cùng hai chữ:

“Có tôi.”

Được rồi, người chủ sự như Nam Cực người ta còn không lo lắng đến vấn đề có thể thất lạc với tổ còn lại hay không, lại có thêm một tên tự tin nổ xù lời thề son sắt, ta đây cần gì phải buồn lo vô cớ.

“Chủ nhân, bên kia có cái gì nga.”

Tiểu Bạch kéo tóc ta, chỉ hướng phía nam. Ta dừng lại bước chân nhìn qua, một cọng xích sắt màu đen cô đơn duỗi hướng phương xa, sau cùng bị mây mù màu trắng che lấp, nhìn không thấy đầu cùng.

“Tiểu Du, làm sao vậy?”

Lăng Thiên phát hiện ta dừng lại sững sờ với một mảnh mây mù, chạy về bên cạnh ta hiếu kỳ hỏi. Ta vuốt đầu Tiểu Bạch, nói:

“Tiểu Bạch nói bên kia có thứ gì đó. Tiểu Bạch, là cái gì có thể thấy rõ không?”

Loại thời điểm này kỹ năng Thần Giác của Tiểu Bạch dùng tốt vô cùng, nó nhắm mắt không quá vài giây liền thấy rõ tình hình đại khái bên trong, hưng phấn nói:

“Đó là một đài cao thực lớn, bên trên dường như còn có thành thị, em nhìn thấy tường thành.”

“Có thành thị?”

Ta lắp bắp kinh hãi, thế này cần đài cao lớn bao nhiêu mới có thể xây ra được tòa thành thị a!

“Làm sao vậy?”

Nam Cực vô thanh vô tức đi tới phía sau chúng ta, khoảng chừng hắn cũng phát hiện sự khác thường của ta cùng Lăng Thiên. Ta chỉ vào sương khí trắng xoá nói:

“Tôi cảm thấy chúng ta nên đi qua xem.”

Nam Cực hơi trầm lặng, gật đầu đồng ý. Chúng ta lấy ra dây thừng làm chuẩn bị qua xích sắt. (Về phần thành viên nữ tính duy nhất trong đội này, bởi vì quá không được người ngó ngàng, vì vậy bị người lược qua, đáng thương!)