Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang - Chương 22: Bái kiến lâu chủ




Vị tướng quân này thỉnh chờ ở ngoài lâu, Thiệu Hoa lâu không gặp người lạ.



Cư nhiên lại nói cho mình biết bí mật “trọng đại” như vậy! Tiểu Ngư bất giác nhìn Kiều Lân càng thêm thuận mắt. Vì sao? Đương nhiên là vì đối phương không giấu giếm mình, ngay cả hai Phó bang chủ Phiên Gia Hồng và Gia Tử Tử cũng không biết việc mình biết nha! Đừng nhìn Tiểu Ngư sống một mình, bởi vì cảnh ngộ mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ, hai bác Phùng đối xử với cậu như cha mẹ thứ hai, cho nên tính cách cậu ấy có chút giống một đứa trẻ. Vì thế mới có loại ý tưởng ngây thơ trẻ con: chia sẻ bí mật chính là bạn bè tốt nhất như thế.



“Anh yên tâm! Tôi kín miệng lắm đó! Đi, chúng ta đi gia nhập môn phái!”



Bởi vì Tiểu Ngư là một tiểu hiệp giang hồ không môn phái, cho nên cậu có thể trực tiếp dùng người Tiếp Dẫn môn phái truyền tống tới bản đồ môn phái. Tuy nhiên Kiều Lân thì không được, khi anh dẫn Tiểu Ngư tới người Tiếp Dẫn môn phái, nhìn người trước mặt bị truyền tống biến mất, lúc này mới sử dụng kỹ năng [Túng Sơn Hà], lựa chọn thuấn di qua bản đồ “Thiệu Hoa lâu”.



Bản đồ Thiệu Hoa lâu đương nhiên không có khả năng chỉ là một tòa lâu. Sau khi tiến vào bản đồ, Tiểu Ngư mở bản đồ ra, nhìn thoáng qua có cảm giác to cỡ như Yến Kinh. Thiều Hoa lâu được đánh dấu ngay tại trung tâm bản đồ, ở xung quanh cậu tạm thời chưa biết đâu là đâu, nhưng xem qua có thể thấy có núi có sông.



Kiều Lân xuất hiện bên cạnh Tiểu Ngư: “Đi thôi, trên đường này có mấy nhiệm vụ, vừa đi vừa làm rồi trực tiếp vào phái luôn, sau đó tôi out.”



Tiểu Ngư gật đầu: “Uhm, thời gian quả thật đã trễ. Anh nếu vội thì hạ trước đi, tôi tự mình đi nhập phái cũng được, dù sao tí nữa tôi cũng muốn out.”



Kiều Lân cười: “Đây cũng không đơn giản như luyện cấp đâu, thời khắc nhập môn phái rất quan trọng, tôi không đi theo thì không được.”



Tiểu Ngư sửng sốt một tẹo, lập tức lộ ra tươi cười: “Ưm! Vậy chúng ta đi thôi!” Sau đó trong lòng quyết định một chủ ý. Không có biện pháp, ai bảo Vu Hiểu Ngu bé ngoan có tính nếu người khác quan tâm cậu một chút, cậu sẽ quan tâm lại người ta gấp bội đâu!



Bản đồ Thiệu Hoa lâu rất đẹp, rừng cây hai bên sườn đa số là cây liễu và cây hòe, tuy vẻ ngoài hai loại cây này chêch lệch rất lớn, nhưng kết hợp cùng nhau rất đẹp mắt. Đường dẫn vào Thiệu Hoa lâu là một con đường đá uốn lượn, cách năm mươi thước có một thạch đăng [1], khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí chất đặc biệt.



Cánh rừng có hoa có cỏ, trên vài thân cây còn có vài con khỉ cao thấp nhảy nhảy, nhìn sâu vào trong rừng, Tiểu Ngư dường như thấy được trâu. Điều này làm cậu 囧 hồi lâu, cơ mà ngẫm lại cũng có đạo lý, quái động vật hơn hai mươi cấp, cũng không phải gà vịt hóa thành trâu sao.



Vượt qua một khúc quanh, hai người bắt gặp một đứa bé ngồi ở dưới đất khóc. Xem ra là một NPC, tự nhiên có thể có nhiệm vụ. Tiểu Ngư vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống hỏi: “Vì sao em khóc?”



Đứa bé ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Ngư liền ngừng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít hai tiếng. “Bánh ngọt của em bị khỉ trộm mất, bọn nó còn xé rách quần áo của em. Ô ô ô ô…… Về nhà mẹ sẽ đánh mông.”



Tiểu Ngư nở nụ cười: “Đừng khóc. Anh báo thù cho em được không?”



Đứa bé hai mắt sáng ngời, dùng sức gật gật đầu: “Được! Đại ca ca giúp em bắt một con khỉ con đi! Như vậy khi mang về mẹ sẽ tin tưởng em đó!”



Tiểu Ngư hỏi: “Còn bánh ngọt thì sao?”




Đứa bé lắc đầu: “Em mới không thèm ăn thứ khỉ đã cắn qua!”



Tiểu Ngư hắc tuyến, NPC này thật khác biệt, có ý thức an toàn vệ sinh. “Được rồi, em chờ nhé, anh đi bắt một con khỉ con cho em.”



Hai người bọn họ đều thấy được đám khỉ, cho nên tìm quái không khó khăn. Nhưng nhiệm vụ bắt giữ không giống với nhiệm vụ thu thập. Nhiệm vụ thu thập là cái này cái nọ ở chỗ đấy, chỉ cần thu thập là được. Nhưng nhiệm vụ bắt giữ thì khác, ấy là về vấn đề tỉ lệ, mà trong đó, số lượng bắt giữ càng ít, tỉ lệ có thể bắt được càng nhỏ. Có điều bang chủ bệ hạ không lo lắng lắm, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 30 con khỉ mà thôi, dù sao nhiệm vụ nhập môn phái là nhiệm vụ cấp thấp, không có khả năng quá khó. Có điều lúc bắt đầu anh cái gì cũng không nói. Nếu đánh hơn mười con, Tiểu Ngư không được vật phẩm nhiệm vụ, biểu tình đứa nhỏ này nhất định sẽ rất thú vị.



Quả nhiên, sau khi bang chủ bệ hạ miểu sát hơn mười lăm con khỉ, Tiểu Ngư vẫn chưa nhận được con khỉ con của nhiệm vụ, cậu liền sốt ruột. “Sao còn chưa có vậy! Này chậm trễ mất bao nhiêu thời gian chứ!” Kỳ thật ý cậu là lãng phí thời gian của Kiều Lân, dù sao người ta có việc quan trọng cần phải out trò chơi.



(miểu sát: giết chỉ trong vài giây, chớp mắt)



Hoàng đế bệ hạ cười: “Có thể tôi vận khí không tốt, tự cậu đánh hai con thử xem?” Nhìn Tiểu Ngư, y thoáng nhếch môi, tâm tình của anh a, đó là sung sướng không phải loại bình thường.



Nhưng kế tiếp, Kiều Lân không thể không xem kỹ RP mình và RP Tiểu Ngư nhà mình. Anh xoạt xoạt giết chết mười lăm con khỉ đều không được một con, Tiểu Ngư tuy vô cùng lao lực đánh chết một con, nhưng liền nhận được vật phẩm nhiệm vụ, một con khỉ con buộc bằng dây thừng. Thoạt nhìn cực manh!



Ôm lấy con khỉ con, Tiểu Ngư cười đến vui vẻ: “Lân, anh nói đây có phải là nhân tài tiếp nhận nhiệm vụ mới có thể đánh được hay không?”




Hoàng đế bệ hạ khóe miệng run run, nếu không phải nhiệm vụ chia sẻ, anh mới không thèm động thủ! “Kỳ thật là vận khí cậu tốt, sau này có tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng gì đó đành phải nhờ Tiểu Ngư rồi.”



Tiểu Ngư lên mặt: “Tuy tôi chưa mua xổ số bao giờ, nhưng từ nhỏ đến lớn các hoạt động rút thăm trúng thưởng tôi tham gia chưa bao giờ phải về tay không đó nha!” Tuy chỉ mấy gói xà phòng, đa số là bút máy, nhưng tốt xấu gì cũng không phải “Chúc bạn may mắn lần sau”, “Cảm ơn bạn đã tham gia” gì gì đó!



Bắt được khỉ con, hai người lập tức giao nhiệm vụ. Đứa bé thưởng cho một ngàn điểm kinh nghiệm, thêm một khối điểm tâm thoang thoảng mùi hoa. Tuy rằng không có tiền, nhưng Tiểu Ngư cũng rất thích ăn. Chia tay đứa bé, Tiểu Ngư vừa đi vừa cầm khối điểm tâm ngửi ngửi. “Thật thơm! Vừa nghe đã biết là dùng hoa cây hòe làm bánh.” Nói xong chia khối điểm tâm ra làm hai, đưa một nửa cho Kiều Lân: “Anh cũng nếm thử!”



Hoàng đế bệ hạ cười tiếp nhận điểm tâm, lập tức cắn một ngụm. Mềm thơm ngát hương, ngọt mà không ngán, quả thật thật là hương vị rất tuyệt. “Món này ăn rất khá. Cậu làm được không?”



Tiểu Ngư lắc đầu: “Điểm tâm tôi không thông thạo lắm, nhưng mà có thể làm thử một lần. Không biết hoa trên cây có thể lấy được không.” Nói xong ngẩng đầu, nhìn nhìn những mảng hoa trắng trên cây hòe cao mười thước, một mảng nối tiếp một mảng.



Kiều Lân không nói hai lời, trực tiếp vận dụng [Đạp Vân] phóng người lên, mặc dù trong Sơn Hà, kỹ năng [Đạp Vân] và [Tật Phong] là khinh công giang hồ nhưng rất trọng yếu, không kém gì với khinh công nội môn. Cây cao mười thước chỉ là chuyện nhỏ nhặt với anh.



Nhìn Kiều Lân đột nhiên nhảy lên cây lấy hoa hòe cho mình, đôi mắt Tiểu Ngư quên cả chớp, run run trong lòng. Gì? Các người hỏi vì sao cậu ấy hoảng sợ? Sai lầm rồi! Cậu không phải hoảng sợ, mà là biểu hiện tim đập nhanh. Nhưng Tiểu Ngư người ta không phải là thiếu niên chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương sao, cho nên hoàn toàn không hiểu đây là biểu hiện tâm động, chỉ là cảm thấy có một người kiên quyết thực hiện việc mình chỉ thuận miệng nói qua, thật sự là một sư tình không thể không cảm động được.




Đương nhiên bang chủ bệ hạ không nghĩ ra hành động thuần khiết muốn ăn bánh nhân hoa hòe làm cho nội tâm Tiểu Ngư có ít ít điểm biến hóa. Có điều khi nhảy xuống, bắt gặp một đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn mình, trên mặt mang theo cảm xúc mê mang, cảm giác này rất thích ý. Tuy nhiên, thời gian hôm nay quả thực trễ lắm rồi, bàn bạc làm ăn mà không đúng giờ thì không tốt. Nhảy xuống cây, anh lập tức giao dịch với Tiểu Ngư: “Muốn lấy hoa cỏ gì đó đều có thể dùng kỹ năng thu thập. Sau này có thể thử một chút, nếu được nó sẽ trực tiếp biểu thị cấp bậc thu thập của cậu có đủ hay không.”



Giao dịch qua hai tổ hoa hòe, Tiểu Ngư gật đầu: “Uhm! Tôi khi nào mới có thể có khinh công bay cao như anh được a?” Nói xong cậu thử vận dụng [Đạp Vân] của mình, bay chỉ khoảng một mét rồi rơi xuống đất, thở dài.



Bang chủ bệ hạ cười sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Ngư: “Khinh công giang hồ phải làm vài nhiệm vụ đặc thù mới có thể thăng cấp, khi được 30 hay 40 cấp sẽ có nhiệm vụ trong môn phái. Sau 50 cấp, cách 8 cấp sẽ có một nhiệm vụ. Nếu tính theo thời gian hiện thực thì sẽ rất nhanh.”



Tiểu Ngư chép miệng: “Nhưng tính theo thời gian trò chơi rất lâu đó! Thôi, cũng không phải khỉ, không cần phải nhảy cao như vậy.”



Bang chủ bệ hạ hắc tuyến, mấy con khỉ cậu gặp nhảy cũng có cao đâu!



Kế tiếp làm thêm 4 nhiệm vụ săn bắt đơn giản, Tiểu Ngư kinh hỉ phát hiện, quái hình người trong bản đồ Thiệu Hoa lâu rất nhiều. Phải biết, phương diện rơi vật phẩm của Sơn Hà trò chơi thực phân rõ phải trái, sao có thể kỳ vọng một động vật mang theo tiền được? Cho nên chỉ có quái hình người mới rớt xuống trang bị và tiền tài, rất chí lý.



Đếm đếm trong túi trữ vật có thêm hai mươi mấy ngân cộng thêm một đống lớn trang bị hôi sắc (xám), bạch sắc, tuy chỉ là rác rưởi thế nhưng vẫn là khiến cho Tiểu Ngư líu lo vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ Bái kiến Lâu chủ ở sân lâu chính Thiệu Hoa lâu.



Lầu chính Thiệu Hoa lâu gồm có hai lâu. Cao bốn tầng, chiếm diện tích đất trên sân khoảng hơn 2000m2, thoạt nhìn kém hơn Yến Kinh thành, nhưng nếu đây chỉ là một lâu, diện tích có vẻ rất lớn. Mấu chốt là nằm ở trung tâm sân lâu chính, hướng trái phải đều có thể nhìn thấy một tòa lâu cao, xem ra là có hai lâu.



Vừa định cất bước tiến vào lầu chính, một vị trung niên nữ tử từ bên trong bước ra. Dung mạo không xinh đẹp lắm, nhưng làm cho người khác nhìn có cảm giác thân thiết: “Tiểu huynh đệ, người đến gia nhập môn phái sao?”



Tiểu Ngư vội vàng trả lời: “Vâng! Tôi muốn gia nhập Thiệu Hoa lâu!”



Trung niên nữ tử mỉm cười gật gật đầu: “Xem tiểu huynh đệ cốt cách trong sạch dung mạo đoan chính, ta là người thu vật liệu của Thiệu Hoa lâu. Thỉnh theo ta bái kiến Lâu chủ.” Nói xong đối Kiều Lân cười,“Vị tướng quân này thỉnh chờ ở ngoài lâu, Thiệu Hoa lâu không gặp người lạ.”



Kiều Lân gật đầu: “Tiểu Ngư, cậu vào đi.”



Tiểu Ngư quay đầu: “Vậy anh hạ tuyến trước. Tôi nhập phái xong sẽ out.”



“Được, đừng chơi quá lâu, ngày đầu vào trò chơi phải có chừng mực. Tôi out đây.” Nói xong cũng không tiếp tục dây dưa, hoàng đế bệ hạ nhanh chóng logout tại chỗ. Đừng bảo cái gì luyến tiếc a linh tinh, hai người bọn họ còn chưa tới mức độ đó, anh cũng không hy vọng Tiểu Ngư nghĩ mình hơi quá mức.



Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật bệ hạ rất biết quan tâm!