Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu - Chương 95: Trọng trách (trung)




Cửa phòng La Thiếu Thần khép hờ, chiếu ra khe sáng hẹp, cẩn thận thì còn nghe được tiếng di chuyển đồ đạc.



Trương Tri bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa.



“Mời vào.“ Là La Thiếu Thần.



Trương Tri đẩy cửa đi vào.



La Thiếu Thần đang đứng trước giá sách, nhét từng quyển từng quyển vào thùng dưới chân, “Đóng hộ ta cửa.“



Trương Tri khép cửa lại: “Ngươi đang đợi người đến đóng cửa giùm sao?“



“Có thể coi như là ta chờ ngươi.“ La Thiếu Thần kéo một cái thùng không khác đến.



Trương Tri nhíu mày: “Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị cho hôm nay.“



“Ta luôn luôn chuẩn bị cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.“



Trương Tri trầm mặc nhìn hắn bận rộn, chờ hắn đóng gói xong hai thùng sách mới mở miệng: “Sao lại từ chức?“



“Ta lập công ty mới rồi.“



Trương Tri cũng không bất ngờ. Trên thực tế, lấy địa vị cùng khả năng của La Thiếu Thần, giờ mới tự ra làm riêng đã là chậm: “Lúc nào đi?“



“Vậy phải xem khi nào chúng ta bàn giao xong?“



“Chúng ta?“ Trương Tri lúc này mới kinh hãi.



La Thiếu Thần chỉ giấy tờ chất đống trên bàn: “Nếu không ngươi nghĩ tại sao ta lại phải đợi ngươi?“



Ánh mắt Trương Tri lóe sáng.



“Ngươi là phó chế tác. Ta đi phải bàn giao công việc cho ngươi còn nghĩ ngợi gì nữa?“



“Nhưng ta chưa nhận được thông báo tăng lương.“



La Thiếu Thần sửng sốt chút rồi lập tức nheo mắt: “Ừm. Giờ là cơ hội tốt để đàm điều kiện.“



Cho dù muốn bàn giao cũng không thể làm lúc phòng làm việc lộn xộn như vậy được. Huống chi La Thiếu Thần cắm rễ ở EF nhiều năm như vậy, chuyển lại đâu chỉ một hai việc. Hai người thỏa thuận sáng mai giải quyết sau.



Xác định Trương Tri vào thang máy sau, La Thiếu Thần rút di động ra gọi điện.



Đầu kia lập tức nhấc máy, hiển nhiên là đang canh điện thoại.



“Hắn nhận rồi.“ La Thiếu Thần lập tức khiến đối phương nhẹ lòng.



“Tốt lắm.“



La Thiếu Thần: “Ta hẳn phải cảm tạ ngài phê duyệt đơn từ chức mới phải, hay cảm tạ hắn cho ngài cơ hội gật đầu.“





Trương Phục Huân ở đầu kia đắc ý nói: “Lúc đầu ngươi không nên hứa hẹn rằng sẽ nguyện ý chờ đến khi ta không cần mới đi.“



“Ta nghĩ ngươi sẽ nhanh chóng bồi dưỡng người nối nghiệp.“



“Thức Khiêm vốn rất có tư chất.“ Trương Phục Huân có chút tiếc nuối. So với Trương Tri bướng bỉnh cứng đầu, Trương Thức Khiêm càng phù hợp hình tượng người nối nghiệp trong lòng hắn.



La Thiếu Thần biết nỗi tiếc nuối ám ảnh hắn, không nhịn được trấn an: “Theo ta nghĩ, có lẽ Trương Tri lại thích hợp hơn.“



“Để xem đã. Nếu hắn có thể gánh vác EF thì nói tiếp.“



La Thiếu Thần mỉm cười: “Vô luận thế nào, ta cũng rất cảm kích hắn.“



“Rất tốt. Cuối cùng hắn cũng không làm quan hệ với ngươi xấu đi.“ Trương Phục Huân dừng chút, “Ngươi thực sự quyết định tự mình ra làm riêng?“



“Nếu không vì cần làm cho công ty ngài kiếm vốn, lúc mới ra ta đã định làm riêng rồi.“ La Thiếu Thần thắng thắn.




“Chú ngươi hắn rất thất vọng.“



“Có trở ngại mới có thể tiến bộ. Vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió rất dễ mài mòn ý chí chiến đấu.“



“Ta có chút hiểu được sao ngươi nói Trương Tri thích hợp hơn rồi.“



La Thiếu Thần cười không nói.



“Được rồi, chuyện Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng ngươi làm thế nào rồi?“ Trừ chuyện sự nghiệp của Trương Tri, Trương Phục Huân quan tâm nhất chính là vấn đề này.



La Thiếu Thần ngẩn người vì lục khắp trí nhớ hắn cũng nghĩ không ra đã đáp ứng Trương Phục Huân chuyện giữa Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng lúc nào, nhưng Trương Phục Huân cũng không phải hạng ba hoa, mà những lời này cũng chẳng giống đùa. Hắn thử dò xét: “Album đã chế tác xong.“



“Tốt lắm. Ta hy vọng sắp tới bọn họ không có cơ hội tiếp xúc.“ Trương Phục Huân dừng chút rồi nói, “Nghe nói hợp đồng của Kiều Dĩ Hàng cùng EF sắp đến hạn rồi, tranh thủ cho hắn ký với ngươi đi.“



La Thiếu Thần mơ hồ đoán được Trương Phục Huân “từng“ bảo hắn làm gì. Hắn phản ứng rất nhanh: “Kiều Dĩ Hàng là ca sĩ triển vọng nhất hiện nay, đương nhiên ta sẽ ra sức giành hắn về.“



“Vậy là tốt rồi.“ Trương Phục Huân hoàn toàn tin tưởng hắn, “Với chuyện này, ta không ngại để Trương Tri thất bại.“



Dập máy, La Thiếu Thần cau mày nhớ lại mấy lần trò chuyện gần đây với Trương Phục Huân nhưng mặc cho hắn vắt óc ra cũng không nghĩ được lần nào Trương Phục Huân nhờ hắn giúp chuyện này.



“Chẳng nhẽ hắn nhớ nhầm?“ Cuối cùng hắn đành đổ lỗi cho nguyên nhân này vì vô luận thế nào, trí nhớ của mình so với người sắp đến sáu mươi như hắn đáng tin hơn nhiều.



La Thiếu Thần lại vùi đầu dọn dẹp, đột nhiên bực mình ngừng tay, rút di động, quay số nhanh: “Ngươi ở đâu?“



Trợ lý vừa nhàn nhã uống cà phê, vừa đáp: “Quán cà phê.“



“….Đang trong giờ đi làm.”



Trợ lý có chút mờ mịt: “Chẳng phải ngươi bảo ta tìm một chỗ mà ngốc, đừng lộ mặt ra đó sao?



“Ngươi ngốc lâu quá rồi.” La Thiếu Thần dập máy, nhìn phân nửa đống sách vẫn còn trên giá, quyết định lưu lại cho trợ lý đang trong giờ làm việc.




***



Vì độ nóng của “Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên”, Kiều Dĩ Hàng bắt buộc phải nhận thêm tọa đàm. Giữa lúc nói chuyện, người dẫn chương trình liên tiếp dẫn đề tài đến quan hệ giữa hắn và Trương Giai Giai, đều bị hắn hàm hồ hóa giải.



Mặc kệ có hay không, chuyện quan hệ nam nữ cũng rất khó trả lời. Thừa nhận chẳng được, phủ nhận cũng không thể làm quá, nếu không sẽ tổn hại đến danh dự bên nữ. May mà Kiều Dĩ Hàng đã không phải kẻ non nớt dễ để lộ tâm tình, đánh Thái Cực quyền y như đệ tử Vũ Đang chính tông. Người dẫn chương trình thấy mãi mà không phá vòng vây được đành đánh trực diện: “Vậy là Trương Giai Giai không phù hợp với tiêu chuẩn một nửa của ngươi sao?”



Kiều Dĩ Hàng nhẹ nhàng đẩy vấn đề ra: “Ta cảm thấy trước mặt Giai Giai tỷ, ta không có tư cách nói phù hợp hay không.”



“Vậy trong mắt ngươi một nửa khác sẽ như thế nào? Ngươi nói đi chúng ta giúp ngươi chọn.”



Kiều Dĩ Hàng: “Đầu tiên, không thể lúc nào cũng truy hỏi kỹ càng.”



Dẫn chương Trình sắc mặt cứng đờ, tự giễu: “Xem ra ta bị loại rồi.”



Kiều Dĩ Hàng cười an ủi nàng: “Không sao. Lực của ngươi còn thiếu, chưa đâm thủng được qua.”



Dẫn chương trình thức thời đổi đề tài, không đào sâu thêm nữa.



Quay xong, Kiều Dĩ Hàng mỉm cười chào hỏi người chủ trì rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Trong chương trình bám riết không tha thì thôi, nếu xong rồi mà còn thêm một vòng tra khảo nữa chắc hắn phát điên mất.



Ra khỏi trường quay, hắn thấy ngay Cao Cần đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn.



Kiều Dĩ Hàng cảm thấy người nọ trông quen quen nhưng nhất thời không nhớ nổi. Đến khi người nọ xoay người hắn mới giật mình kinh ngạc: “Liên đạo diễn?”



Liên Giác Tu cười hiền hòa: “Lúc nãy biểu hiện tốt lắm.”



“Liên đạo diễn quá khen.” Lâu ngày không gặp khiến Kiều Dĩ Hàng có chút khẩn trương.



Liên Giác Tu nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Nhưng mà hiệu quả giảm béo…”



Kiều Dĩ Hàng áy náy cúi đầu.




Cao Cần thức thời ngăn đề tài lại: “Đi, khó có dịp hắn mời ăn cơm.”



Liên Giác Tu: “Cái gì mà khó có dịp ta mời cơm?”



Cao Cần: “Ta nghe Cổ Chí Thanh nói, đến giờ ngươi còn chưa trả hắn tiền xăng lúc trước nợ.”



Liên Giác Tu trợn mắt, há hốc mồm: “Hắn còn nhớ?”



“Ngươi nói xem?”



“Hắn còn đi tuyên truyền khắp nơi?” Liên Giác Tu chớp chớp mắt không tin nổi.



Cao Cần nhún vai: “Ngươi nói xem?”



Liên Giác Tu buồn bực: “Sao hắn không đi kể ta tặng hắn bao nhiêu thứ?”




“Vì trong tiếng Trung, tặng và trả là hai khái niệm khác nhau.”



Liên Giác Tu ngậm miệng.



Kiều Dĩ Hàng ở bên cạnh nghe, mỉm cười hàm súc. Về Cổ Chí Thanh mà bọn họ nhắc tới, hắn trước có tìm hiểu qua nhưng nhớ không nổi tên, chỉ biết người này là người yêu của Liên Giác Tu, em họ Cao Cần.



Cao Cần quay sang Kiều Dĩ Hàng, trịnh trọng nói: “Ngàn vạn lần đừng cho hắn vay tiền.”



Kiều Dĩ Hàng nhìn Liên Giác Tu đang xấu hổ, cười: “Tặng trực tiếp được không?”



Liên Giác Tu lập tức cao hứng: “Ngươi rất có tiền đồ.”



Cao Cần thở dài: “Ngươi không cần lấy lòng hắn. Lúc quay phim, đến họ hàng hắn cũng không nhận.”



Kiều Dĩ Hàng thấp giọng trêu chọc: “Có nhận ra tiền không?”



“…” Cao Cần liếc nhìn Liên Giác Tu đang muốn đập đầu tự tử, trầm tư: “Lần sau có thể thử xem.”



Ba người lên đường đến nhà hàng.



Trên xe, Cao Cần thuận miệng hỏi: “Chí Thanh bao giờ về nước.”



Liên Giác Tu đáp: “Chờ đến khi mẹ ta cảm thấy hắn đủ béo.”



Cao Cần: “Chẳng phải hắn bị bá mẫu tẩm bổ lâu lắm rồi sao?”



Liên Giác Tu: “Hắn chính là kiểu người càng ăn càng gầy.”



Cao Cần cảm khái: “Thực lãng phí.” Nếu cho Kiều Dĩ Hàng thì tốt biết bao.



Kiều Dĩ Hàng ngồi ở ghế sau, điều chỉnh tư thế, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần.



Cao Cần đột nhiên hỏi: “Có muốn gọi Trương Tri đến không?”



Kiều Dĩ Hàng giật mình: “Hả?”



“Hắn ở nhà một mình cũng chán, không bằng mời đến cùng ăn.”



Cao Cần nói rất tự nhiên làm Kiều Dĩ Hàng cảm thấy phản ứng của mình quá kỳ lạ.



Liên Giác Tu xen vào: “Trương Tri là ai?”



Cao Cần mỉm cười đáp: “Là bạn chí thân ở cùng nhà với hắn.”



“….”



Kiều Dĩ Hàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt Liên Giác Tu nhìn mình mang theo… ý tứ sâu xa nào đó.