Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu - Chương 23: Trong sáng hóa (trung)




Từ ngày đó trở đi, Tiểu Thuyền phát hiện chơi game giống như công nhân viên chức đi làm. Vào game, đến chỗ Chiến Hồn Vô Cực báo danh; tan tầm, chào tạm biệt Chiến Hồn Vô Cực. Đương nhiên đẳng cấp cũng ngày càng tăng. Hắn tính: tối đa nửa tháng là hắn có thể đạt được cấp bảy mươi, thoát khỏi Thất Hồn Trư.



— tuy rằng, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt.



Kẻ phiền toái chính là Thủy Tiên hòa thượng. Hắn rốt cuộc cũng biết thế nào là quấy rối tình dục. Mỗi ngày Thủy Tiên hòa thượng ở tư trò chuyện kêu gọi tình yêu, lúc rảnh rỗi lại giục kết hôn nhưng trên tiểu kèn đồng cùng kênh bang hội lại không thấy nói gì. Từ tần suất phát tin, Kiều Dĩ Hàng nghĩ là chắc là do quá buồn chán nên kẻ kia mới tìm cách tiêu khiển một chút. Bất quá hắn đã quen lờ đi.



Sinh hoạt của Tiểu Thuyền trong game dần đi vào quỹ đạo nhưng trong hiện thực, Lục Vạn Bằng ngày càng khiêu khích quá đáng.



Diễn đàn “Trời cao biển rộng“ lập hẳn một chuyên đề thu thập lời khiêu chiến của Lục Vạn Bằng.



Ban đầu chỉ là tham gia chương trình hạ chiến thư, gần nhất đã thăng đến mức ra ngoài ăn mỳ gặp phóng viên cũng tuyên chiến. Hơn nữa khẩu khí của hắn càng ngày càng xúc phạm, thậm chí còn công kích nhân thân.



Kiều Dĩ Hàng vài lần không kiềm chế được đều bị Cao Cần nói chưa tới thời cơ đuổi đi.



Hôm nay Chiến Hồn Vô Cực còn chưa login, hắn thảnh thơi chỉ huy Tiểu Thuyền đi thu thập đồng thời lên diễn đàn. Thà rằng không lên tốt hơn, vừa vào hắn đã muốn bùng nổ.



MD!



Lục Vạn Bằng nói động đến gia đình hắn!



Hắn vứt chuột, lập tức cầm điện thoại gọi cho Cao Cần. Không đợi đối phương mở miệng, hắn đã nói ngay một câu: “Lần này dù là mạo hiểm cả sự nghiệp ta cũng phải ra mặt!“



Cao Cần chậm rãi nói: “Bây giờ mấy giờ?“



Kiều Dĩ Hàng nhìn đồng hồ: “Năm giờ chiều.“



“Tới công ty.“



Kiều Dĩ Hàng muốn nói gì đó nhưng bên kia đã dập máy. Hắn tắt máy không chút nghĩ ngợi, đeo kính râm rồi xuống lầu.



Bởi vì Lục Vạn Bằng khiêu chiến nên gần đây Y Mã rất căng thẳng.



Nghe đồn, tổng giám đốc Mã Thụy thi thoảng lại chạy đi tìm người xả stress. Từ việc bức tranh quá lớn, lãng phí giấy đến đi WC quá lâu, lãng phí thời gian, nói chung chỉ có lời Mã tổng không muốn nói, không có lời Mã tổng không dám nói.



Hơn cả tiếng gào thét của Mã tổng, nhân viên càng sợ Cao Cần. Mỗi khi miệng hắn nhếch lên thành một tia cười nhạt, cả tòa nhà như dịch chuyển tức thời đến Nam Cực, hận không thể nhảy vào hố lửa.



Đương nhiên, những cái này… Kiều Dĩ Hàng không biết.



Hắn trực tiếp đi vào tầng trệt.



Từ lúc Cao Cần thành Cao đổng, Mã Thụy giao hết phòng làm việc cùng thư ký cho hắn.



Thư ký vừa thấy Kiều Dĩ Hàng, con mắt lập tức cười híp lại: “Đại Kiều, Bá Phù nhà ngươi đâu?“



Đại Kiều không thèm chớp mắt, một bên đẩy cửa một bên nói: “Chắc là tới chỗ Chu Du rồi.“



Thư ký hưng phấn chạy tới QQ.



Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: a! Ta vừa hỏi Đại Kiều, Bá Phù nhà hắn đâu? Hắn trả lời: đến chỗ Chu Du rồi! (≧▽≦)/



Cảnh sát thấy chết không sờn: vậy thì?



Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: Đại Kiều là cong. Hắn là cong a!



Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: thảo nào đến giờ hắn vẫn không có xì-căng-đan tình cảm. /( T o T)/~~ đến bây giờ ta mới phát hiện ra. Thật mất mặt cho ánh mắt tu luyện bao năm của ta rồi.



Cảnh sát thấy chết không sờn: …





Cảnh sát thấy chết không sờn: lẽ nào là hắn cùng Cao đổng…



Dưa chua: không được! Cao đổng là của Yaren nhà ta! Ai cũng không được cướp.



Cảnh sát thấy chết không sờn: ╮(╯_╰)╭ chuyện này ngươi không quản được.



Cảnh sát thấy chết không sờn: ngươi xem dáng vẻ của hắn đi.



Dưa chua: phá hoại CP là không đạo đức! /( T o T)/~~ Đại Kiều của ta không thể là người thứ ba. Hắn có mùa xuân của riêng mình.



Cảnh sát thấy chết không sờn: Lục Vạn Bằng?



Dưa chua: X﹏X



Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: ngu ngốc!



Kiều Dĩ Hàng vào phòng làm việc, Cao Cần vừa buông điện thoại, đưa cho hắn lời bài hát.




Kiều Dĩ Hàng ù ù cạc cạc nhận lấy. Mặt trên đánh dấu Kiều, Phong, Nhan.



“Sẽ không giống như ta đang nghĩ đi?” Hắn giật mình nói.



Cao Cần đặt bút viết, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ chúng ta ăn ý tới mức ta biết ngươi nghĩ gì sao?”



Kiều Dĩ Hàng nói: “Ngươi muốn ba chúng ta hợp xướng?”



“Lục Vạn Bằng không phải hướng ba ngươi khiêu chiến sao? Ta giúp hắn tiết kiệm nước bọt.”



Kiều Dĩ Hàng đọc nhạc phổ: “Ta xướng cao âm?”



“Yaren trung âm, Nhan Túc Ngang hạ âm.” Cao Cần nói, “Đây là ý kiến của chế tác chuyên nghiệp.“



Kiều Dĩ Hàng xem nhạc phổ, thuận miệng hát vài câu.



Cao Cần nói: “Ngươi cầm về nhà học. Chờ Nhan Túc Ngang từ Mỹ trở về, các ngươi đến phòng thu luyện.“



Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu nói: “Thế giống như thấy không thắng được nên mới gọi thêm người?“



Có cảm giác từ PK tay đôi biến thành quần ẩu.



“Ban giám khảo sẽ trả lời cho ngươi.“ Khóe miệng Cao Cần khẽ nhếch. Đài truyền hình cổ vũ cuộc đấu chẳng qua chỉ vì mánh lới tăng tỉ suất người xem mà thôi. Trầm Thận Nguyên thất bại, nhà đài giao cho hắn vai chính trong phim truyền hình coi như bồi thường. Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng hợp xướng đảm bảo sẽ khiến bọn họ mừng như điên, việc mời ban giám khảo cũng không cần cân nhắc nữa.



Mà đối với khán giả, ba ngôi sao nổi tiếng liên thủ chắc chắn chói mắt hơn Lục Vạn Bằng nhiều lắm.



Quan trọng nhất là Phong Á Luân cùng Nhan Túc Ngang hiện giờ được coi như những ngôi sao đẳng cấp của làng giải trí. Hợp tác cùng bọn họ, địa vị của Đại Kiều sẽ được nâng cao.



Thời cơ như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua.



Kiều Dĩ Hàng tuy rằng không nghĩ được như Cao Cần nhưng cũng có cảm giác từ nguy hiểm biến thành kỳ ngộ.



Hắn về đến nhà, lôi đàn ghi-ta ra, đánh thử bài hát lên nghe.



Ca khúc này độ khó không thấp nhưng chia ra cho ba người nên mỗi người chỉ cần hát tốt phần mình là được.



Càng luyện càng bị cuốn vào, đến mười giờ hơn bụng reo, hắn mới phát hiện đã quên ăn cơm chiều. Tùy tiện úp mỳ ăn, hắn mở máy tính.




Màu sắc sặc sỡ của trò chơi khiến hắn trầm tĩnh trở lại.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: giờ mới đến?



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: tăng ca.



Kiều Dĩ Hàng phát hiện giờ hắn nói xạo đã dễ dàng như uống nước vậy.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ân.



Kiều Dĩ Hàng đợi một lúc, phát hiện phía kia không nói tọa độ để hắn đến nên không khỏi kinh ngạc.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ngươi ở đâu?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Đài Luận Võ.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: luyện cấp?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: PK.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) cùng ai?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Thủy Tiên hòa thượng.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: vì sao?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: tay ngứa.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: Đài Luận Võ ở thành nào? Ta đến.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: không cần đến.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: vì sao?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: đã xong.




[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o



Kênh bang hội đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.



[bang hội] Suất suất suất: ha ha ha…Hình như ta vừa thấy ở Đài Luận Võ có người bị đánh ngã!



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: ai?



[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: là bần tăng.



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: nga.



[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: nga là ý gì?



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: không có ý nghĩa.



[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: không có ý nghĩa vì sao ngươi “nga“?



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: ta là nói ngươi bị đánh ngã là chuyện không có ý nghĩa.




[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: (#‵′) kháo! Ngươi có ý gì?



[bang hội] Suất suất suất: hòa thượng, ngươi xem lại mặt mình đi! Nhân duyên kém quá đó.



[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: Đao Thần! Chúng ta đến Đài Luận Võ.



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: không đi.



[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: sợ gì! Có chết cũng không mất kinh nghiệm cùng trang bị.



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: phí thời gian.



[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi rõ ràng là sợ. (#‵′) đột



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: chờ ngươi lên cấp cao hơn.



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: mà ai lại nhàm chán đến mức PK ngươi? Cấp không cao, không skill, phí thời gian.



Thủy Tiên hòa thượng thật lâu không trả lời.



[bang hội] Suất suất suất: Đao Thần, ngươi nói quá rồi.



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: ta nói thật.



[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: được rồi. Ai PK với hắn vậy? Trong bang sao?



[bang hội] Suất suất suất: ân. Là đùa giỡn thôi.



Kiều Dĩ Hàng cũng không hiểu ra sao. Nghe Đao Thần Hữu Phong nói PK cùng Thủy Tiên hòa thượng không có ý nghĩa gì. Chiến Hồn Vô Cực cũng không giống kẻ quá nhàn rỗi đi PK đùa giỡn kẻ cấp thấp hơn.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: vì sao ngươi PK cùng Hoa hòa thượng?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: hắn kể khổ với ngươi?



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không có. Chỉ đoán thôi.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: hắn gần đây quấy rầy ngươi mà?



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: hắn nói ở kênh bang hội.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi nhận lời vì hắn quấy rầy ngươi hả?



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: hắn chỉ đùa thôi. Lờ hắn đi là được rồi.



Kỳ thực với Thủy Tiên hòa thượng, Kiều Dĩ Hàng có chút chột dạ. Dù sao lúc trước trong một phút nông nổi mà đồng ý kết hôn nhưng sau lại lật lọng. Đối hắn mà nói, kết hôn cũng không việc gì, lại có thể làm nhiệm vụ phu thê nhưng xem thái độ mấy ngày nay của Chiến Hồn Vô Cực, nếu chuyện đó xảy chắc chắn hắn sẽ bị giết về cấp 0.



Tâm tình Kiều Dĩ Hàng có chút phức tạp.



Hắn mơ hồ nghĩ tựa như mình đang ở trong cuộc chiến giành tình nhân mà phiền muộn chính là hắn – kẻ bị tranh giành và hai người còn lại đều là nam.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: chúng ta kết hôn đi.



Tư trò chuyện im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nhảy ra một câu kinh tâm động phách như vậy.