Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu - Chương 132: Được cùng mất (hạ)




Dù Trương Thức Khiêm đã tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Trương thị nhưng rốt cuộc hắn vẫn là con cả danh chính ngôn thuận nên triển lãm tranh khai trương vẫn có rất nhiều người đến cổ động.



Kiều Dĩ Hàng nổi danh nhưng chỉ là trong làng giải trí, ở đây đại đa số là danh nhân thương giới, hắn đứng giữa có chút lạc lõng.



Trương Tri từ đầu vẫn để ý đến hắn nhưng lại bị Trương Phục Huân dẫn đi chào hỏi hết người này đến người khác, cơ hội lại gần nói mấy câu căn bản không có.



Kiều Dĩ Hàng hiển nhiên cũng rõ điểm ấy nên bắt chuyện với vợ chồng Trương Thức Khiêm sau, mua một bức tranh sơn thủy liền rời đi.



Trương Phục Huân chờ hắn đi khuất mới thả Trương Tri.



Trương Tri khó chịu: “Ngươi cố ý!“



Trương Phục Huân hừ lạnh: “Các ngươi làm gì ở chỗ riêng tư ta mặc kệ, nơi công cộng đừng làm cho ta chướng mắt!“



Nếu hắn minh xác tỏ vẻ ở chỗ riêng tư mặc kệ, Trương Tri cùng không đòi hỏi gì thêm nữa.



Về đến nhà, bức tranh Kiều Dĩ Hàng mua đã được treo lên.



Bức tranh sơn thủy lạc lõng giữa khung cảnh hiện đại trong nhà. Trương Tri hỏi với vào bếp, nơi Kiều Dĩ Hàng đang bận rộn: “Tại sao không treo trong phòng sách?“



Kiều Dĩ Hàng cầm túi cơm hộp đi ra: “Tôi cảm thấy nhìn bức tranh này cảm thấy tĩnh tâm thanh thản.“



“Thế nên?“



“Thế nên đặt ở phòng khách có thể trấn trụ cậu, ít phát xuân thôi.“



Trương Tri cười xấu xa: “Tôi hiểu, anh thích thư phòng.“



Kiều Dĩ Hàng quay về bếp, khóa cửa.



“Hắc Bạch chi gian“ cuối cùng cũng ra mắt trước giải Kim Hoa.



Ngày đầu tiên trình chiếu, rạp phim đông nghẹt người. Qua một tuần, lượng vé bán ra đã hơn triệu, vượt xa các phim ra rạp cùng thời gian.



Phía tài trợ phim mở tiệc rượu khánh công, còn phát hồng bao tại tiệc.



Kiều Dĩ Hàng sờ sờ phong bì, chắc khoảng vài trăm đồng, đủ mua đồ ăn khuya. Dù sao phim đã quay xong, hắn không cần ăn kiêng nữa nên thường xuyên ăn khuya cùng Trương Tri.



Liên Giác Tu chào hỏi một vòng xong đi tới vỗ vai hắn: “Nghe nói đã có danh sách đề cử giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất rồi đó.“



Kiều Dĩ Hàng thấy hắn cười tươi như hoa, trong lòng vui vẻ: “?“



“Có ngươi.“ Liên Giác Tu vỗ vỗ vai hắn, “Cố gắng lên.“



Kỳ thật Kiều Dĩ Hàng đối với vai Dương Cự Sâm cũng rất tin tưởng.



Sau khi phim trình chiếu, không nói đến diễn xuất của Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân, bình luận về hắn đa số là ca ngợi. “Hắc Bạch chi gian“ được coi có sáu cảnh kinh điển, hắn xuất hiện trong hai màn.



Một là sau khi Kim gia chết, hắn tới nhà giam nhận di vật.



Một là hắn cùng Tịch Cao, Đặng Bắc Vân đấu trí trong phòng hội nghị.



Không ít người đem ra so sánh với bộ phim trước đó, cũng thừa nhận hắn tiến bộ không ít, là tài năng có thể phát triển.



Trờ về nhà, Kiều Dĩ Hàng vừa ăn khuya vừa nghiên cứu những phim được coi là hay khác năm nay.



Sau quá trình nghiên cứu kỹ càng, bản thân hắn cũng cảm thấy khả năng được giải năm nay rất lớn.



Vài ngày sau, danh sách đề cử công bố, quả nhiên có tên hắn. Những người trên cùng danh sách hắn cũng có nghiên cứu qua, hai lão tướng có thực lực cùng một người mới được đề cử ở giải diễn viên mới nữa. Cạnh tranh không lớn lắm.



Giới truyền thông đưa ra hàng loạt dự đoán, thanh thế so với giải Thiên Thanh có khi còn lớn hơn mấy phần. Đối với đại đa số mọi người, xem phim hiển nhiên dễ hiểu hơn nghe nhạc vậy nên không ít người xem cũng nhiệt tình bỏ phiếu.



Tóm lại, vô luận là truyền thông hay người xem, Kiều Dĩ Hàng vẫn đứng đầu hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Nhưng giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, các luồng tranh luận hết sức kịch liệt vì lần này Liên Giác Tu giúp Phong Á Luân đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên cuộc đấu giữa hắn và Nhan Túc Ngang lại kéo từ giải Thiên Thanh qua đây. Khác chỗ tiêu chí chấm giải Kim Hoa ngặt nghèo hơn Thiên Thanh nhiều, trừ phi là cùng tham gia chế tác kỹ thuật, còn đâu chưa bao giờ phát sinh tình huống cùng đoạt giải.



Giữa tiếng nghị luận sôi nổi bên ngoài, giải Kim Hoa ngày càng đến gần.



Kiều Dĩ Hàng lần này cũng không rối rắm cách ăn mặc, hắn chọn màu đen. Điểm ấy chính nhờ nghiên cứu với TV mà ra.



“Người được giải đa số mặc màu đen.“



Trương Tri: “Có cần tôi tặng những người khác trong danh sách mấy bộ lễ phục trắng không?“



Kiều Dĩ Hàng cười híp mắt: “Cậu có thể thử xem.“



“Bỏ đi.“



Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.



Trương Tri ôm hắn: “Lão bà của tôi sẽ ghen mất.“



Kiều Dĩ Hàng: “Cậu hắn nên lo lắng lão bà của bọn họ sẽ ghen ấy.“



“Ai trông nom lão bà người ấy, tôi chỉ lo lão bà của tôi thôi.“



Những lời này làm Kiều Dĩ Hàng nhớ lại hồi ức xa xôi: “Lâu lắm rồi không vào game.“



Trương Tri ngẩn ra: “Anh muốn chơi.“



“Không, chỉ là có chút nhớ bọn hòa thượng.“



“Nhớ? Tôi đi xóa game.“



Game đương nhiên không bị xóa.



Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri vai sánh vai ngồi trên thảm trải sàn, mỗi người một laptop vào game.



Bởi vì lâu lắm không chơi nên update mất không ít thời gian. Đến lúc vào được cũng sắp tới giờ cơm tối, Suất Suất Suất cùng Thủy Tiên hòa thượng đều không ở.



Chức phó hội trưởng Thiên Đạo Hữu Thường của Chiến Hồn Vô Cực cũng bị thu lại.




Trương Tri không quá bất ngờ. Hắn lâu vậy không login, bị thu chức cũng là bình thường. Hắn thuận tay nhìn danh sách bang hội phần lớn là khuôn mặt xa lạ, cả ID làm phó hội trưởng mới cũng rất xa lạ.



“Suất Suất Suất thối bang?“ Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nói.



Trương Tri sửng sốt, tiện tay mở Suất Suất Suất tư liệu, phát hiện chỗ bang hội quả nhiên trống không.



Kiều Dĩ Hàng lầm bẩm: “Thủy Tiên hòa thượng vẫn còn.“



Trương Tri nghĩ chút, rút di động ra gửi tin nhắn cho Suất Suất Suất, hỏi hắn khi nào lên.



Năm sáu phút sau Suất Suất Suất mới trả lời —



Không chơi nữa.



Trương Tri nghĩ gửi tin nhắn cũng không nói rõ được, trực tiếp gọi thẳng tới. Suất Suất Suất nhấc máy rất nhanh.



“Gần đây bận việc à?“



“Vẫn tốt.“ Suất suất suất dừng lại, bổ sung thêm, “Ta được nhận làm chính thức rồi, khi nào rảnh ta mời cơm.“



“Ta gần đây hơi bận chút, khi nào rảnh cùng nhau đi xoát phụ bản?“



Đầu kia lặng đi vài giây rồi mới chậm rãi nói: “Không chơi nữa, phí thời gian.“



Nghe hắn nói vậy Trương Tri cũng không dằng dai, thuận miệng hàn huyên vài câu liền cúp máy.



“Ai. Hòa thượng login rồi.“ Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa gửi tin đi.



[Tư trò chuyện]



Tiểu Thuyền: lâu không gặp. O(∩_∩)O~




Thủy Tiên hòa thượng: ai đấy?



Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ?



Tiểu Thuyền: ách, đừng bảo ngươi mất trí nhớ chứ?



Thủy Tiên hòa thượng: đồ điên!



Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, tiếp tục gửi rất nhiều dấu hỏi cùng cảm thán nhưng chẳng có hồi âm gì.



Trương Tri ở bên cạnh thấy rõ ràng, nói: “Người khác dùng tài khoản của hắn đi?“



Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Sẽ không là cái lão bà lần trước đi?“



Trương Tri ôm lấy bờ vai hắn, vẻ mặt hạnh phúc: “Nói đến ánh mắt chọn vợ, bọn họ chưa từng so được với tôi.“



“Thiên Đấu thì sao?“ Kiều Dĩ Hàng đột nhiên hỏi.



Trương Tri có điểm chột dạ. Dù sao lúc đầu hắn đích xác có ý với Lạc Tuyết Vô Âm. Hắn đành giả ngu: “Thiên Đấu? Lão bà hắn là ai nhỉ?“



Kiều Dĩ Hàng gõ đầu hắn: “Quá giả rồi.“



“Thật nhớ không rõ mà.“ Trương Tri mặt dày dán tới, “Tôi chỉ nhớ kỹ lão bà của mình thôi.“



Kết quả mặt dày là bữa tối Kiều Dĩ Hàng đem đùi gà của mình thưởng cho hắn. Về phần Suất Suất Suất cùng Thủy Tiên hòa thượng, bọn họ cũng không tái truy tìm.



Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, bọn họ không phải cánh săn tin, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy tra. Dù sao chỉ cần muốn, bọn họ tùy thời nguyện ý nghe tâm sự.



Hai ngày trước giải Kim Hoa.



Phỏng đoán về các giải chính đã đạt đỉnh, cơ bản những người được đề danh làm gì nói gì đều thấy đăng lên báo.



Trương Tri vì số lượng phóng viên dưới lầu đột nhiên tăng manh, đành ở tạm lại công ty. Kiều Dĩ Hàng trừ bỏ lịch làm việc, cơ hồ không ra khỏi cửa. Hai người bây giờ chỉ có thể dùng đến webcam cùng điện thoại liên lạc.



Bảy giờ đúng, điện thoại vang lên.



Kiều Dĩ Hàng cười nhận điện, bật thốt lên: “Rất đúng giờ.“



Đầu kia khựng ba giây: “Ngươi đang đợi điện thoại?”



“…Cao đổng?“



Cao Cần: “Là ta đây.“



Trống ngực Kiều Dĩ Hàng gia tốc. Hắn nhớ rõ trước giải Kim Hoa năm ngoài, Cao Cần cũng có lén nói cho hắn biết hắn vô duyên cùng giải này, không biết hôm nay có khác không.



“Trương Tri có cùng ta nói qua về hợp đồng với hãng đĩa của ngươi. Ta cảm thấy điều kiện khá tốt, dự định ký tiếp ba năm. Ngươi thấy thế nào?“



“Tốt.“



Kỳ thực câu trả lời này là dư thừa.



Cao Cần hiển nhiên cũng biết nên hắn rất nhanh nói sang chuyện khác: “Sang năm Trương Tri định giúp ngươi ra bốn đĩa nhạc nhưng ta thấy có thể giảm bớt số lượng. Ra dày đặc quá dễ khiến người nghe chán ghét. Ta giúp ngươi đàm hai bộ phim nữa. Một bộ phim nghệ thuật, dù đầu tư không lớn nhưng đạo diễn là Trần Bình Qua, khả năng giành giải của hắn còn cao hơn cả Liên Giác Tu. Một bộ khác là phim của Liên Giác Tu, diễn viên đều là nữ, ta xem kịch bản rồi, dù phần diễn của ngươi không nhiều nhưng rất đáng giá, nếu diễn tốt, giành giải không thành vấn đề. Ngươi thấy thế nào?“



Tâm Kiều Dĩ Hàng trần xuống, hồi lâu mới hỏi: “Ta thua ở đâu?“



Giọng Cao Cần hơi trầm xuống: “Có một giám khảo nói, màn giằng co với Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân khí thế không đủ.“ Hắn dừng chút rồi bổ sung thêm, “Chỉ kém một phiếu.“



Quả nhiên là kém hơn.



Kiều Dĩ Hàng niết di động, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hai bộ đều nhận.“



Nếu chỉ kém một phiếu, tại sao hắn lại phải bỏ cuộc?