Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 54




Nằm ở công viên hơn nửa ngày, trên người Khổng Tây bám đầy mùi bụi đất, vừa về tới nhà đã bị Đông Dã lột sạch ném vào bồn tắm.

Đông Dã ngại xả nước hai lần quá phiền phức, dứt khoát bước luôn vào bồn tắm chung.

May mà bồn tắm khá lớn, hai người trưởng thành ngồi cũng không chật chội.

Sống lưng Khổng Tây cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Đông Dã dường như đang xoa sữa tắm, hơi động một chút là có thể đụng đến anh, khiến nước vốn ấm vừa phải cũng tăng nhiệt theo, cho dù đưa lưng về phía anh, Khổng Tây vẫn cảm thấy rất xấu hổ, dù sao tỉnh táo lỏa thể hoàn toàn khác với khi mơ màng hoảng hốt. Cả người cậu như đang ngâm trong nồi nước sôi, càng ngày càng nóng, mặt cũng dần dần đỏ lên.

Lại nói, hai người này tuy số lần làm chuyện thân mật rất nhiều nhưng loại chuyện cùng nhau tắm như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Người phía sau đột nhiên đưa tay chạy lên lưng Khổng Tây, dọc theo xương sống vuốt ve đi xuống.

Khổng Tây càng thêm cứng ngắc, đầu càng cúi thấp.

Bàn tay đã chạm tới phần eo dưới nước thoáng dùng sức miết, toàn thân người kia phủ lên, dán sát vào lưng cậu, lại cúi đầu thổi hơi vào lỗ tai đã đỏ thắm của cậu, mập mờ nói: “Đừng để đầu xuống nước.”

Thế này không chỉ đỏ mặt, ngay cả thân cũng ửng hồng, Khổng Tây thậm chí cảm thấy đầu mình đang bốc hơi.

Dựa theo chiều hướng này, bước tiếp theo chắc chắn là lăn giường.

Lăn giường lăn giường lăn giường lăn giường lăn giường…

Khổng Tây nhộn nhạo, mặc dù cơ thể vẫn cứng ngắc như cũ, nhưng trong lòng thì các bé Chim Lợn đã bắt đầu ló đầu, không ngừng giãy dụa kéo băng rôn “Lăn nào lăn nào lăn lăn nào”

Song, Đông Dã lại hoàn toàn không có động tác gì hơn, trêu chọc xong lại thẳng người chà lưng cho Khổng Tây.

Khổng Tây nội thương, rõ ràng đã đụng đến tận xương cụt, xuống chút nữa có thể đụng đến miệng dưới; rõ ràng đã liếm đến lỗ tai, liếm tới chút nữa có thể chạm đến miệng trên; rõ ràng đã dựa gần như vậy, dựa thêm chút nữa có thể trực tiếp đè ngã!!

Rốt cuộc là tại làm sao phải tránh ra!! Mau mau nhào tới cho tôi!! Hất bàn! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Kêu gào thì kêu gào, mắng chửi thì mắng chửi, tục tĩu đến cùng cũng chỉ là nói nói mà thôi, tất cả đều là mây bay, trọng điểm là —— anh nhà cậu chà lưng rất thoải mái…

“Ưm…” Khổng Tây nhất thời không nhịn được, khẽ ngâm một tiếng, thoải mái cong người.

Sờ sờ sờ, sờ tới bụng.

Người kia bấu nhẹ lên cái bụng mềm mại, hiển nhiên tiếng rên của Khổng Tây đã lấy lòng anh, khẽ cười nói: “Động đậy lung tung cái gì.”

“Không độngđậy thì là người chết rồi!” Khổng Tây liếc xéo anh, nhẹ giọng nói thầm một câu.

Đông Dã không để ý đến cậu, tay lướt xuống, lại bấu bụng cậu.

Khổng Tây “Au”một tiếng rụt về sau, vừa lúc đụng trúng nòng súng.

Nòng súng ấy, chính là thứ kia. Khổng Tây dừng một chút, tích tắc hiểu ra, không sợ chết lại cọ cọ lên nó.

Đông Dã: “…”

Cậu biết mà, Đông Dã sao có thể không cảm thấy gì không suy nghĩ gì được.

Cậu biết mà, người kia là vô cùng kỳ cục, rõ ràng rất muốn, nhưng lại xấu hổ.

Cậu biết mà, anh ấy chắc chắn yêu cậu chết được =v=

Nháy mắt từ trạng thái của khẩu súng nào đó biết được thiệt nhiều chuyện, Khổng Tây kiêu ngạo ngẩng đầu, nói rất đáng đập: “Thấy không, đây mới làđộng đậy lung tung.”

Đáp lại cậu chính là một dòng nước lạnh đột ngột xối từ trên đầu xuống cùng giọng nói bình tĩnh của Đông Dã: “Dập lửa.”

Khổng Tây: “…”

Quyến rũ không thành công ngược lại còn bị giày vò, Khổng Tây “hưởng thụ” việc lần lượt bị đội nước nóng nước lạnh luân phiên, cuối cùng da trắng không còn chút máu mới được Đông Dã vét lên từ trong nước, lau khô ném tới sô pha.

Đội một đầu ướt nhẹp, Khổng Tây với vẻ mặt như bị cưỡng bức thê thảm vắt ngang trên ghế làm dáng yếu đuối.

Đông Dã cầm máy sấy đi tới, hoàn toàn không bị lay động, mở số tối đa phụt thẳng lên đầu cậu trai yếu đuối.

Khổng Tây “Au” kêu to, dùng tay che mặt.

Động tác của Đông Dã thoạt nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng thực tế lại rất dịu dàng, như đang che chở cho báu vật quan trọng nhất.

Phần dịu dàng này, cho dù hệ thần kinh luôn phản ứng chậm như Khổng Tây cũng cảm nhận được, mắt lấp lánh theo kẽ tay nhìn anh, còn nũng nịu dụi đầu vào lòng tay anh.

Đông Dã không thèm để ý, căng mặt sấy tóc cho cậu, rồi tùy tiện sấy đầu mình, sau đó dọn dẹp đồ đạc, mang bánh kem ra, tháo hộp.

Trên bánh rải đầu trái cây, là bánh kem trái cây đặc biệt, sản phẩm mà Khổng Tây thích nhất ở tiệm đó.

Khổng Tây cảm động chết được, lại sợ chỉ là mình tự đa tình, không chắc hỏi: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

Đông Dã vốn đang cắm số 2 và 4 lên bánh liếc xéo cậu, dành ra một tay chặn miệng cậu.

Khổng Tây: “…” Đông Dã càng ngày càng thô bạo với cậu nha…

… Thích ghê =w=

Thật vất vả đợi được người kia thả tay, Khổng Tây lập tức lên tiếng: “Sao anh biết hôm nay sinh nhật em?”

“Xem trên chứng minh thư của em.”

“Ẩy??”

Đông Dã đẩy bánh đến trước mặt Khổng Tây, “Cầu nguyện.”

“Không có nhạc nền?”

“…”

“Được rồi được rồi, em cầu nguyện mà, làm gì đen mặt vậy.”

Cầu nguyện… Cầu nguyện … Cầu nguyện …

Cầu nguyện… Cầu nguyện … Cầu nguyện …

“… Tiểu Tây.”

Khổng Tây đột ngột mở to mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, không chút áp lực nói: “Mới 10 phút, để em cầu chút nữa.” Nói xong lại nhắm mắt, hai tay tạo hình chữ thập, vẻ mặt thành kính tiếp tục cầu nguyện.

Đông Dã hoàn toàn câm lặng, trực tiếp thổi nến, nhổ, cắt bánh.

Khổng Tây nghe tiếng động mở mắt nhìn lén, lập tức xù lông: “Này này này! Bánh của em! Nến của em!”

Đông Dã trực tiếp ngó lơ, cắt miếng bánh đẩy đến trước mặt cậu, thái độ chắc chắn: “Ăn.”

“…”

Nhìn bánh kem trước mặt, Khổng Tây đột nhiên tủi thân, trừng to mắt nhìn chằm chằm miếng ô mai trên bánh, nhỏ giọng lải nhải cằn nhằn: “Em chỉ sợ người cầu nguyện có quá nhiều, ông tiên sẽ không nghe được lời em, cho nên muốn lặp lại thêm mấy lần, nếu đủ 100 lần, có lẽ ổng sẽ nghe được một lần chứ. Vốn còn thiếu một ít, em đã niệm được đến 87, lỡ lời nghe được nằm ở đâu đó trong 13 lần em chưa kịp nói thì sao…”

Đông Dã đang cắt phần còn lại buông dao, vừa định nói cậu có thể đừng ngây thơ thế không, nhưng vì câu tiếp theo của Khổng Tây mà ngẩn người.

“Em hy vọng luôn được ở bên Đông Dã, vậy nên muốn nhờ ông tiên phù hộ cho anh không ngã bệnh không gặp chuyện không may không thích người khác, tuy thật ích kỷ, nhưng đấy là điều ước mà hiện tại em muốn nhất.”

Khổng Tây căng thẳng vặn xoắn ngón tay, sợ Đông Dã cảm thấy ham muốn chiếm hữu của cậu quá mạnh, lại sợ anh đột nhiên phát hiện mình không phải người trong lòng của anh, lúng túng ngồi trên sô pha, nghĩ ít nhất nên cứu vãn một chút, bèn gắng ép khóe miệng hướng Đông Dã cười cười, miễn cưỡng nói: “Có lẽ sẽ không xui xẻo thế, nói không chừng chỉ cần một lần là nghe được… hư…”

Lời vốn còn muốn nói thêm toàn bộ đều bị Đông Dã nhào lên hôn cậu nuốt vào bụng, Khổng Tây luống cuống tay chân ôm người kia, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người ôm hôn thắm thiết, mãi đến khi cả hai đều khó thở Đông Dã mới hơi tách ra, cúi nhìn Khổng Tây lơ ngơ rõ ràng không biết chuyện gì đang xảy ra, cong khóe miệng, dịu dàng nói: “Sẽ không ngã bệnh sẽ không xảy ra chuyện sẽ không thích người khác, điều ước sinh nhật của em, tôi có thể tiếp nhận được.”

Hôm sau, Khổng Tây ngủ đến đầu óc mơ hồ bị Đông Dã đào ra khỏi chăn, mơ mơ màng màng bị đẩy vào xe, thắt dây an toàn.

Cậu tỉnh hơn nữa ngày mới tìm về lại trí thông minh của mình, nhìn phố xá hoàn toàn xa lạ bên ngoài, nháy mắt có cảm giác mình bị bắt cóc.

“Đi đâu vậy?”

Đông Dã đeo kính râm, nhìn không chớp mắt trở lời: “Công viên trò chơi.”

“(⊙o⊙)! Tới đó làm gì?”

“Chơi.”

“…” Vớ vẩn vớ vẩn vớ vẩn, không đến chơi chẳng lẽ đi làm tình nguyện!

Khổng Tây bực bội, rất tức giận với câu trả lời lừa bịp của anh, quay đầu trừng cửa kính.

Công viên trò chơi có hơi xa, ở một khu khác.

Đợi họ đến thì đã hơn 10 giờ, một hàng ngũ thật dài xếp ở quầy bán vé.

Đông Dã tìm nơi đỗ xe, để Khổng Tây ở khu nghỉ, bản thân đi xếp hàng mua vé.

Khu nghỉ và bán vé cách nhau một lớp kính thủy tinh, Đông Dã quay đầu lại nhìn Khổng Tây, đúng lúc đụng trúng ánh mắt bối rối của người nọ, tức khắc vừa hối hận vừa tự trách, lúc nãy nhất thời nóng vội mà quên mất bệnh hoảng sợ khi đến nơi xa lạ của tên kia. Đành phải lùi khỏi hàng ngũ, lội trở về khu nghỉ.

Khổng Tây đứng ngồi không yên, do dự không biết có nên chạy tới tìm Đông Dã không, nhưng lại lo lắng sẽ bị chê phiền hà. Đang đau đầu không biết làm thế nào, đột nhiên bị người vớt khỏi chỗ ngồi, kéo đến quầy bán vé, vừa đi còn vừa hung dữ: “Đi nhanh lên!”

Khổng Tây bước chậm theo sát phía sau, cười híp mắt nhìn bờ vai rộng lớn của Đông Dã, tâm tình vô cùng tốt.

Lại giằng co hơn 1 tiếng, hai người cuối cùng được kiểm vé vào công viên trò chơi.

Đông Dã kéo Khổng Tây vừa vào công viên thì như uống thuốc kích thích muốn chạy khắp nơi, đi vào nhà hàng giải quyết cơm trưa.

Số lần Khổng Tây đến công viên trò chơi có thể đếm trên đầu ngón tay, lần cuối cùng là hồi tiểu học tới cùng ba mẹ, sau đó không đi nữa.

Hiện giờ công viên đã có thêm rất rất nhiều trò chơi so với trước kia khi cậu còn bé, điều này khiến lòng cậu cực ngứa ngáy, lúc ăn cũng không tập trung, mắt không ngừng lia qua tàu lượn siêu tốc.

Không may Đông Dã không đồng ý, giám sát cậu ăn hết các món mới cho phép cậu ra cửa nhà hàng, sau khi đi ra vẫn không cho chơi mấy trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, sợ cậu nôn.

Khổng Tây cực kỳ muốn bật khóc bị lôi đi chơi xe điện đụng, vòng quay ngựa gỗ, kẹp giữa một đám con nít, sụp đổ thét lên một câu: “Em không phải con gái! Sẽ không nôn!”

Đông Dã đứng bên ngoài bình tĩnh đáp: “Em không thể vì dạ dày phát triển trên cơ thể đàn ông mà tướt đi quyền được nôn của nó.”

“…” Khổng Tâyá khẩu không cãi lại được, ngoan ngoãn lăn đi bắn súng.

Khổng Tây quá gà, mắt còn không tốt, bắn nửa ngày chẳng trúng lấy một bóng, khẩn cầu nhìn Đông Dã bên cạnh.

Sờ sờ đầu cậu, Đông Dã nhận súng, bụp bụp bụp vài nhát lấy cho cậu một con gấu Rilakkuma cao qua đầu.

Khổng Tây còn chưa kịp sùng bái đã bị gấu kia đè bẹp, vòng ôm hai tay mới miễn cưỡng giữ vững, nháy mắt khí khái đàn ông bay sạch.

Đông Dã nhìn cậu ôm gấu lượn thành chữ S, rất săn sóc dẫn cậu đi gửi gấu ở quầy giữ đồ.

Cứ thế một lúc, đồ ăn trong bụng đã tiêu hóa gần hết, Khổng Tây rốt cuộc được đặc xá có thể đi chơi những trò khác, lập tức mắt lấp lánh nhìn tàu lượn siêu tốc, kéo Đông Dã qua xếp hàng.

Nguyên một ngày hai người liên tục chiến đấu ở khu cảm giác mạnh, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, xe cáp, bom người vân vân vân mỗi trò một lần.

Cũng may sức chịu đựng của Đông Dã cao, chơi nhiều vậy mà không nhũn chân, tùy lúc còn phải đỡ Khổng Tây chân nhũn.

Hai người lăn qua lăn lại thẳng đến tối, lại ở bên trong ăn rồi đi lấy gấu.

Còn nhà ma và đu quay chưa chơi.

Đu quay đang sửa chữa, đành phải bỏ qua, Khổng Tây vì thế tiếc hận hơn nửa ngày, khó có một lần tới, kết quả trò kinh điển nhất lại không thể tham gia, cậu còn muốn ở trên đỉnh nháy mắt thâm tình với Đông Dã rồi nhận một nụ hôn triền miên mà.

Mà nhà ma thì cậu căn bản không muốn đi.

Khổng Tây từ nhỏ đã sợ ma quỷ, chỉ cần nhìn món đồ chơi xương khô đã run lẩy bẩy, trừ khi mất niềm tin với cuộc sống hoặc luẩn quẩn trong lòng muốn đi tự sát, nếu không cậu tuyệt đối kiên quyết không bước vào!

Có điều, Đông Dã hiển nhiên không định buông tha cậu, cưỡng bắt cậu đi vào.

Bên trong rất tối, Khổng Tây lấy gấu che trước mặt, cầm góc áo Đông Dã, không dám nhìn đâu.

Nhìn bộ dáng rụt rè sợ hãi của cậu, Đông Dã buồn cười trêu chọc: “Khí khái nam nhi đâu rồi?”

“Lui vào trong rồi!”

“Hả?”

“Đợi ra được ngoài khí khái sẽ trở lại, đừng… đừng dài dòng! A a a!!” Vốn còn đang tính nói hưu nói vượn nhằm cứu vãn chút mặt mũi, lời vừa ra một nửa đột nhiên phát hiện có thứ gì đó đang lôi kéo áo cậu, lật tức thét to, quăng gấu, lao vào ***g ngực Đông Dã.

Đông Dã phối hợp ôm cậu, thuận tiện tiếp gấu, một tay người một tay gấu, ôm đủ cả.

Nhân viên giả ma bị tiếng quỷ kêu của Khổng Tây dọa sợ, ngây ngốc khom lưng xin lỗi bọn họ: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý dọa bạn.”

Khổng Tây níu áo Đông Dã không buông, chôn đầu cả giận nói: “Khỉ, cậu cố ý đúng không!?”

Nhân viên tiếp tục khom lưng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết bạn nhát gan.”

Khổng Tây nhát gan triệt để tức giận, ra sức cào ngực Đông Dã, dự tính cách không cào chết con ma kia, “Đông Dã, giúp em đập chết con ma kia!”

Khóe miệng Đông Dã giật giật, không nói gì nhìn qua nhìn lại giữa hai người, lấy gấu chọt mấy cái lên người bạn ma, dùng mắt ra hiệu cậu ta.

Bạn ma năng lực nhận thức rất cao thức thờilui xuống.

Sau đó mặc kệ Đông Dã kéo thế nào dụ thế nào cũng không thể lôi Khổng Tây ra khỏi ***g ngực, đành phải bán ôm cậu đi ra ngoài.

Đây là sinh nhật lần đầu tiên Đông Dã cùng trải qua với Khổng Tây, cơ bản xem như hint tung tứ phía vui buồn lẫn lộn, mà sầu lo “Đông Dã có phải đã chán thân thể của cậu nên không chạm vào cậu nữa không” trước đây như sợi dây quấn lấy Khổng Tây đã có thể tiêu trừ ngay đêm đó ——

Cậu bị Đông Dã đè trên giường đùa bỡn hơn nửa đêm, cuối cùng mất mặt ngất đi, giữa lúc đó còn trải qua một đống chuyện không dám hồi tưởng như khóc lóc nức nở, kêu la *** loạn, nói mấy lời khiến người mặt đỏ tim đập.