Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn, khom lưng ~
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối tháng, là sinh thần sủng thiếp của Tri phủ đại nhân.
Ước chừng là biết chuyện này, phu nhân tri phủ quản không được Tri phủ đại nhân, liền giả vờ như gì cũng không biết, kiếm cớ về nhà mẹ đẻ, mắt không thấy tâm không phiền.
Tri phủ phu nhân bên này vừa đi, sủng thiếp bên kia liền càng càng trở nên mất kiểm soát, Tri phủ dung túng nàng lên tận trời.
ở trong phủ tổ chức tiệc sinh nhật cho nàng, mời danh kỹ tới mua vui khiêu vũ, lại mời đầu bếp nổi tiếng của tửu lầu Hoàng Phúc, vung tiền như rác vì nụ cười mỹ nhân. Giăng đèn kết hoa, đàn sáo vũ nhạc, làm đến mức phô trương xa xỉ.
Nhân vật thuốc thị tộc nổi tiếng đều được phát thiệp mời, Tân gia tự nhiên cũng ở trong danh sách.
Kỳ thật có rất nhiều người biết sủng thiếp kia gọi là sủng thiếp, nhưng người biết khuê danh của nàng gọi Chương Hoa không có mấy người.
Chương Hoa thấy bộ trang sức kia, cong môi cười, Tri phủ vô cùng vui mừng, cho người tới thỉnh Tân lão gia cùng Tân Trì, nói rằng ái thiếp của gã rất thích, hỏi lý do lấy cái tên này.
Tân Trì chưa hoàn toàn chưởng gia, lúc này không đến phiên y nói chuyện, chỉ đi theo phía sau Tân lão gia cung kính nghe.
Tân lão gia dùng bốn chữ “Nguyệt Hoa Chước Chước” mở đầu, trích dẫn kinh sách, ngoài sáng trong tối đem Chương Hoa khen một lần, dẫn tới Chương Hoa khúc khích nói: “Tân lão gia có tâm, đa tạ.”
Tân Trì cả kinh, vô thức ngẩng đầu nhìn qua.
Mỹ nhân trước mắt một thân sắc váy vàng nhạt, xứng một bộ trang sức ngọc thạch sáng như trăng, mặt mày thanh tú, làn da trơn mềm trắng nõn, chân chính là một mỹ nhân, nhưng ——---------
Nhưng mỹ nhân này có hầu kết.
Y không nghe lầm, âm thanh kia tuy rằng cố ý đè ép, có chút khó phân biệt trống mái, nhưng giọng nói của người ngồi đằng ấy chắc chắn là của nam nhân.
Nguyên lai chỉ nghe nói này sủng thiếp xuất thân thấp kém, không nghĩ tới đã vậy còn là nam.
Tân Trì ngốc tại chỗ. Bởi vì trong lúc nhất thời chịu bất ngờ quá lớn thế nhưng đã quên trốn tránh cúi đầu, bị Tri phủ trừng liếc một mắt mới phản ứng kịp, nhanh chóng khắc chế tâm tư, gục xuống không dám tiếp tục tùy tiện loạn nhìn, trong lòng lại nhịn không được ngứa ngáy.
Y ở trường kết bạn với rất nhiều người, trong đó có một vị tiểu thiếu gia Hạ gia, kêu Hạ Tề Gia.
Hạ Tề Gia có thể “Tề gia” được hay không không biết, nhưng lại thành gia rất sớm, chưa cập quan đã nạp xong tiểu thiếp ngũ phòng, ngồi lên chức cha. Sau để quản chế gã, cha mẹ trong nhà liền bắt hắn thành hôn, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Gã không ở trong nhà tai họa tỳ nữ, thì đi ra kỹ quán bên ngoài phong lưu khoái hoạt, việc học cũng là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày. Nếu bị trong nhà ép uổng trói đi, đến trường cũng là quậy chung với một đám thiếu gia nhà giàu ăn chơi vui đùa giễu cợt, căn bản là không chăm chỉ đọc sách, thực sự chính là một bại gia tử.
Có một lần, cái tên này không biết lăn lôn ở xó xỉnh nào đào tới đồ vật vô liêm sỉ, nấp ở dưới cây đa bên ngoài trường truyền cho bọn họ xem, trên giấy vẽ hai nam nhân, thần thái triền miên, tư thế phức tạp.
Một đám ăn chơi trác táng rỉ tai ghé mắt coi hết, liền sôi nổi trốn học, không cần nghĩ cũng biết đây là định đi đâu.
Cuốn sách kia Tân Trì thật ra cũng thấy, Hạ Tề Gia tên này, cái đầu thật sự không thể dùng, đần độn lợi hại. Tân Trì bán cho gã cái sắc mặt tốt chút là gã có thể đem Tân Trì coi như huynh đệ kết nghĩ mà đối đãi rồi. Vì thế có thứ tốt gì đương nhiên cũng phải chia sẻ cho huynh đệ.
Tân Trì lúc ấy chỉ ngó ngó chơi cho vui, ngó xong ném trở về, nửa đùa giỡn bảo: “Cẩn thận bị tich thu. Cha mẹ ngươi mà biết, coi chừng lại ăn một trận bản tử.”
Nhưng hôm nay, khi y thật sự thấy một người nam nhân làm thiếp một người nam nhân khác, nhìn cái vành tai ngọc nhuận trắng nõn của Chương Hoa kia, y thế nhưng kiềm không được hiếu kỳ —— kia không biết là cái cái tư vị gì nhỉ?
Y đang lan man suy nghĩ, yến hội đã mở màn. Tri phủ một tay nắm năm ngón tay thon dài của mỹ nhân, một tay hướng phụ tử Tân gia làm động tác mời: “Hai vị, ngồi vào vị trí đi.”
Tân Trì có chút thất thần, ánh mắt luôn nhịn không được hướng Chương Hoa nhìn qua, lần này y học khôn bất động thanh sắc, tuy là trong lòng tơ tưởng một ít hình ảnh ti tiện bỉ ổi, nhưng khi cùng người khác nói chuyện phiếm lại hết thảy bình tĩnh, không ai nhìn ra được Tân Trì có cái gì dị thường.
Thẳng đến phần sau bữa tiệc, Tân lão gia bảo Tân Trì góp chút khúc nhạc, Tân Trì liền bưng chén rượu, ra bờ sen thổi sáo..
Người nào người nấy đều bận rộn giao tiếp quan hệ, trong phòng ăn uống linh đình xôn xao không dứt. Y nóng nảy chỉ nghĩ tìm địa phương an tĩnh nghỉ ngơi trước một chút.
Nhưng mà bên cạnh hồ sen muỗi còn nhiều hơn, Quý An lo lắng Tân Trì bị đốt, kéo Tân Trì đưa y cái túi nhỏ chứa bột thuốc đuổi muỗi mà Yến Hoài tặng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, lúc tới đây nô tài cứ nghĩ tiệc trong nhà, nên túi đuổi muỗi chỉ mang có một cái thôi, bên hồ sen muỗi nhiều, ngài dùng đi.”
Tân Trì “Ân” một tiếng, lại không thể có được thanh tịnh.
Tiểu thiếu gia Hạ gia không học vấn không nghề nghiệp ở đằng xa hướng y vẫy vẫy tay: “Tân Trì! Tân Trì! bên này!”
Tân Trì học hết mười phần khéo đưa đẩy của cha y. Mặc dù đáy lòng khinh bỉ cái bại gia tử này, nhưng y chưa bao giờ để lộ ở bên ngoài, càng chưa từng học được cái gọi là thanh lưu, lúc nào cũng bày một cái tư thái trên cao không cùng bọn họ lui tới.
Chỉ là…
Y kết giao cùng bại gia tử, tự nhiên có thể làm ra bộ dạng bại gia tử. ????????????yệ???? cop từ t????a????g ( ????????U????????????????y ????????.???????? )
Cho nên y đem cây quạt cắm vào sau cổ áo, mang theo Quý An đi qua đó, hỏi: “Ngươi đây là đang chơi cái gì?”
Đám bên kia và Hạ Tề Gia thường xuyên trộn lẫn một chỗ, trên bàn bày trái cây rượu chè lộn xộn, khăn tay nữ tử còn ném một bên, nhìn sơ qua là biết mấy tên này vừa chọc phá tỳ nữ trong phủ, quả thật ngu dốt tột đỉnh.
Trong cái đám này chỉ có Hạ Tề Gia bị bức đến trường, xem như cùng Tân Trì có quen biết, chủ động nói: “Chơi trò đoán màu váy lót của tỳ nữ, Tân Trì, ngươi cũng tới đoán thử xem.”
Hạ Tề Gia hiển nhiên đã uống có chút nhiều, lộ ra có chút mù mịt, dựa vào trên bàn ra vẻ còn chưa hoàn toàn say, cười cợt nói: “Ta chọn màu vàng, không cho phép các ngươi bắt chước ta.”
Tân Trì móc ra chút bạc quăng ở trên bàn, thuận miệng nói: “Màu đỏ.”
Bọn hạ nhân tới tới lui lui hầu hạ khách khứa, chỉ chốc lát sau liền có tỳ nữ từ bên kia đi qua, vậy mà Tân Trì lại đoán trúng.
Hạ Tề Gia ảo não nói: “Tân Trì, ngươi đọc sách lợi hại, như thế nào hạ tiền đặt cược cũng lợi hại như vậy, không được không được, ngươi đoán lại đi!”
Ồn ào nhốn nháo đoán thêm hai ba hồi, Hạ Tề Gia hồi hồi đều thua, bị ồn ào chuốc uống không ít rượu, gã mò mò túi tiền ——rỗng tuyếch.
Gã bưng cái ly uống tiếp một chén, lè nhè: “Chán quá chán quá, lần nào cũng thua.”
Bàn về phương pháp chơi đùa, đám bại gia tử tự nhiên có rất nhiều, những người khác thấy vậy liền đề ra cách chơi khác, Hạ Tề Gia vẫn cảm thấy không đủ thú vị. Trong chốc lát không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cúi người về phía trước, bò trên bàn, nhỏ giọng nói: “Nói các ngươi cái này.”
Mọi người sôi nổi đưa lỗ tai qua, vây quanh Hạ Tề Gia giục: “Mau nói mau nói.”
Hạ Tề Gia thần thần bí bí, chỉ một lóng tay tới giữa vườn: “Cái ái thiếp kia của Tri phủ đại nhân a ——”
Gã kéo dài giọng, cố ý nhử nhử, sau đó mới tiết lộ: “Là nam!”
Tân Trì vốn chỉ là lơ đãng diễn trò có lệ, lời này của Hạ Tề Gia vừa xuất khẩu, lại đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa trong lòng y.
Đặt ở ngày thường, y quả quyết sẽ không tham dự cái loại sự tình đàm tiếu nội bộ Tri phủ này, nhưng hôm nay y lại hỏi ngược Hạ Tề Gia: “Nam?”
Hạ Tề Gia cái tên ngu xuẩn này, đã sớm quên mất bản thân nhét cho Tân Trì xem cuốn sách tranh đó, còn tưởng rằng Tân Trì không biết loại sự tình kia, đắc ý dào dạt mà nói: “Đúng vậy, nam. Tân Trì, chuyện này ngươi có thể không có kinh nghiệm nhưng ta có, nữ nhân tất nhiên là tốt, nhưng mấy tiểu nam quan mà lộng lên, tê ——”
Hắn càng nói càng hưng phấn, đề nghị: “Lát nữa tan tiệc bên đây rồi, có muốn đến Khanh Ngọc phường không? Nghe bàn có treo thẻ bài công tử mới tới, còn chưa có khai bao đâu! Tân Trì, ta mang ngươi đi nếm thử mới mẻ?”