Vong Ân

Chương 89: 89: Phiên Ngoại 20 Thiên Chương Hoa 20 Hoàn







Có thể là do trước khi đi ngủ đã đọc binh pháp, nên ban đêm Chương Hoa nằm mộng, hiếm hoi mà mơ thấy cảnh tượng liên quan đến chiến tranh.

Trịnh Hủ là thống soái, cách y tựa hồ rất gần, mặc một thân khải giáp, tay cầm trường kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, anh khí bức người, nhưng lại đơn thân độc mã, lâm vào trong vòng vây đen nghìn nghịt một mảnh địch quân.

Chương Hoa trong mộng cảm thấy cực kỳ sốt ruột, một bên y nôn nóng muốn vào cung thay Trịnh Hủ chuyển viện binh, một bên lại muốn dùng pháo hiệu Trịnh Hủ từng để lại cho y cầu viện cho Trịnh Hủ, nhưng bất hạnh thay phát hiện chính mình cố gắng thế nào đều không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt chôn chân, tuyệt vọng đau đớn nhìn Trịnh Hủ đang bị thương không ngừng, cuối cùng giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng hãi hùng, mồ hôi mướt trán vuốt xong thì chợt thấy Trịnh Hủ vừa mới còn cả người đầy máu, đang nằm sấp trên tường viện nhà y, hướng về phía y cong miệng cười.

Chương Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rời giường khoác áo ngoài lên, đi vào trong viện, đứng ở dưới chân tường ngửa mặt lên đối diện Trịnh Hủ, y hỏi Trịnh Hủ: "Tiểu Trịnh đại nhân làm việc lại xảy ra việc ngoài ý liệu nào à, muốn đến phủ ta tránh một chút sao? ”

Trịnh Hủ nằm sấp ở đầu tường, khẽ khàng đặt ngón trỏ lên môi, làm thủ thế "suỵt", thanh âm thực nhỏ, nói: "Đâu có, là sự tình đã làm xong rồi, ta đây là đến cùng Chương đại nhân nói lời đa tạ.



Không biết xuất phát từ nguyên nhân khó tả nào, Chương Hoa luôn cảm thấy, rằng Trịnh Hủ đây là đến để tặng rượu hạnh hoa cho y, vì vậy liền trả lời: "Lần kế tiếp ngươi muốn tới tìm ta uống rượu, không được phép trèo tường nữa, cẩn thận không khéo hôm nào bị ta nhìn lầm, coi như kẻ trộm, lôi xuống đánh một trận đấy.



Kinh hoảng khiếp đảm tồn dư trong mộng khi nãy, dần dần chậm rãi tản đi bớt, Chương Hoa toàn thân dâng tới một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, như thể trút được gánh nặng gì rất lớn lao vậy, y đầu môi đe dọa muốn đánh người, nhưng thực ra cũng chỉ là duỗi tay phe phẩy với Trịnh Hủ vài cái, làm cho người ta từ đầu tường nhà mình lật người đứng đàng hoàng thôi.

Nhưng thời điểm y mới đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào cơ thể Trịnh Hủ, Chương Hoa ấy mà liền nhận thấy được, có thứ gì đó lỏng lỏng rơi vào lòng bàn tay, y nghi hoặc đem tầm mắt từ khuôn mặt cứng rắn của Trịnh Hủ, rụt rụt chuyển đến phía lòng bàn tay bản thân, dưới ánh trăng mờ mờ chẳng sáng sủa mấy, trông thấy đỏ au một màu máu tanh.

Rất rất nhanh, chưa tới nửa khắc, từng giọt máu nhớt dính đã chảy ngợp ngụa cả toàn bộ bàn tay y, theo lòng bàn tay và mỗi kẽ ngón tay y lưu động nhiễu xuống dưới, tựa hồ như vòi nước mất van chặn, một giọt tiếp một giọt, nhỏ đầy trên mặt đất in bóng hai người.

Chương Hoa cả người đều cứng còng, tay bắt đầu phát run, sau đó nhìn thấy vị trí ngực trái của Trịnh Hủ đương nằm úp sấp ở đầu tường có một miệng vết thương rách toác, vết thương đó rất lớn, rất sâu, chất lỏng đỏ thẫm vẫn đang không ngừng ào ạt dòng từng dòng từ kẽ hở nơi đó trào tuôn ra.

Hồn vía vừa mới buông lỏng, lại một lần nữa giống dây đàn căng chặt, Chương Hoa nghe thấy giọng nói của chính bản thân chất theo vô số kinh hoảng táng đảm, run rẩy: "Trịnh Hủ, ngươi bị thương.



Trịnh Hủ không nhúc nhích, thanh âm cực kỳ nhỏ, phảng phất muốn biến mất, hắn nỗ lực thì thào "Ừ" một tiếng, lại gắng sức nói: "Ta có thể sắp chết rồi, nhưng ta thực nhớ ngươi quá, cho nên đến đây thăm ngươi.




Chương Hoa rất sợ Trịnh Hủ sẽ biến mất, y vội vàng kiễng chân, duỗi dài cánh tay, dùng hết mức có thể, vuốt ve lên gương mặt lạnh lẽo của Trịnh Hủ, y ẩn ẩn cảm giác được bản thân mình đang rơi nước mắt, bởi vì, Trịnh Hủ trong tầm nhìn của y đang dần dần trở nên mơ hồ.

Sau đó y càng cố nhón mũi giày thêm xíu nữa, y muốn mình có thể dán chặt Trịnh Hủ hơn, dù chỉ là một tấc nho nhỏ cũng tốt, y muốn cùng hắn hôn môi, nức nở cầu Trịnh Hủ không được phép nhắm mắt, không được phép chết.

Nhưng cũng rất nhanh, nháy mắt Chương Hoa ý thức được, lẽ ra bây giờ y nên nhanh chóng gọi lang trung chứ, chấm dứt ngay lập tức hành vi không thích hợp ấu trĩ của mình, xoay đầu lớn tiếng hô: "Quản gia! Quản gia! ”

—— Y đột nhiên từ trên giường ngồi phắt dậy, bị câu hét to do chính y phát tới đánh thức, thở hổn hển giây lát, phát hiện nguyên lại lại là một giấc mộng mà thôi.

Chương Hoa ngây người, thẩn thờ chớp chớp mi nhìn hết thảy trong phòng, bất an không dám xác định đây là hiện thực hay là một giấc mộng khác, đầu óc mịt mờ, hỗn độn đờ đẫn suốt hồi lâu, lẩy bẩy nhớ tới, giơ tay tự nhéo thịt mình một cái, đau, mới dám xác định lúc này chính là thật sự tỉnh, nhưng vẫn như cũ không cách nào đem nỗi sợ hãi khủng khiếp chưa định trong tâm thần phủi tan.

Chậm rãi chỉnh đốn cảm xúc, y nghiêng thân toan xuống giường, do hôm nay vừa mới dọn về phủ trạch, mọi thứ hãy chưa kịp sửa sang gì cả, trong đống hành lý quần áo ngổn ngang, moi tìm lấy ra khối mộc bài lông chim, tiện tay cầm chiếc khăn tay, bọc nó vào trong rồi nhét vào lòng.

Y cái gì cũng không đòi hỏi nhiều, nhưng là Trịnh Hủ chỉ một điểm nhỏ xíu thế thôi, cũng không thể đáp ứng được y.

 

Trên đường phi thường yên tĩnh, ngoại trừ tiếng canh phu gõ cheng vang đều nhịp nhịp, phần đường còn thừa trống rỗng chẳng hề mảy may một bóng người, có điều Chương Hoa không thấy có cái gì quá đáng sợ cả, y thất thần cứ thế tiến về phía trước, đến khi giật mình tỉnh táo thì ngoài ý muốn phát hiện mình vậy mà đã đi tới phụ cận tòa nhà, nơi Trịnh Hủ từng dẫn y đi kia.

Y kỳ thật cũng không phải cố ý tới đây, chỉ là do thuận đường mới vậy.

Chương Hoa sau khi ý thức được bản thân tự động tới chỗ nào, liền lập tức muốn quay trở về, bỗng đâu chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau dồn dập.

Tiếng động cách y khoảng cách không xa không gần, loáng thoáng có luồng rung động binh khí giằng xéo va chạm mãnh liệt vào nhau, sự dồn dập đó thúc giục mạnh mẽ đại não Chương Hoa, y lập tức nghĩ ngay đến cơn ác mộng vừa nãy của mình, ngón tay bất giác siết chặt một mép góc áo, một bên vò mảnh vải đến nhàu nhĩ, một bên thần kinh căng cứng xoay chuyển mấy hồi, về phương diện lý trí, Chương Hoa minh bạch rằng chính mình nên rời khỏi ngay bây giờ, nhưng bước chân lại không thể nào khống chế được, đi về phía địa phương thanh âm vọng đến.

Thời điểm nháy mắt nhìn thấy Trịnh Hủ đằng xa, Chương Hoa tức khắc lại vắt mạnh phần thịt cánh tay mình một lần, muốn thông qua đau đớn xác nhận lần này là nhìn thấy Trịnh Hủ chân thật, chứ tuyệt đối không phải lần thứ ba mơ thấy hắn trong tối hôm nay.

Bất quá, cái kết luận không phải mộng này của Chương Hoa một lần nữa châm ngòi đốt cháy sự khẩn trương sâu thâm tâm y, bởi vì, y nhìn thấy toàn thân Trịnh Hủ, trên dưới lem luốc thực, thực nhiều huyết ô.