Vong Ân

Chương 86: 86: Phiên Ngoại 17 Thiên Chương Hoa 17




Chương Hoa thực kiều khí, vô cùng sợ đau, cho nên rất ít khi hồi ức chuyện cũ.

Hiện giờ Trịnh Hủ hỏi y như thế, Chương Hoa chỉ đành phải nói "Đúng vậy", không hề dong dài thêm lời thừa thãi nào, tâm hy vọng Trịnh Hủ cũng không còn vấn đề gì khác nữa.

Nhưng Chương Hoa lờ mờ cảm thấy, Trịnh Hủ nếu như không tiếp tục hỏi, vậy thì chắc cũng sẽ không lưu lại, cho nên y không nói hy vọng Trịnh Hủ đừng nên hỏi loại vấn đề này, rất yên lặng nằm tại chỗ thả bay linh hồn, song song đó, chậm rãi nhớ tới một ít cố sự tự bản thân cho là đã phủ bụi không nhớ rõ.

Bất quá Trịnh Hủ không tính toán rời khỏi, cũng không tiếp tục truy đuổi đề tài mệt mỏi kia, bàn tay nắm tay y bắt đầu không an phận, từ cổ tay di chuyển vuốt đến cánh tay, lại từ cánh tay mơn trớn khoác lên eo lưng y, sau đó dịu dàng an ủi: "Nhưng ta còn sống a… ”

Chương Hoa không nhúc nhích, có điều bởi vì Trịnh Hủ cách quá gần, hắn nghe được thanh âm Chương Hoa đương thở dốc, rồi lác đác run rẩy theo nhịp điệu, hòa hoãn một hồi, sau đó mới y "Ừ" một tiếng, không biết là có ý tứ gì.

Trịnh Hủ lại nói "Vả lại ta cũng không lừa gạt ngươi", cùng lúc ấy, bất động thanh sắc trắng trợn ôm toàn bộ tấm thân đơn bạc của Chương Hoa siết vào trong lồng ngực mình: "Sẽ không thật sự đem ngươi cầm tù. ”

Khoảnh khắc khi mà nụ hôn của hắn sắp rơi xuống mí mắt Chương Hoa, Trịnh Hủ nghe thấy, Chương Hoa khàn khàn gọi tên hắn: "Trịnh Hủ. ”

 

Chương Hoa lần này hơi cựa quậy một chút, chóp mũi bởi thế va nhẹ trúng mặt Trịnh Hủ, y thực thực chậm chớp mí mắt, nước mắt liền tức khắc chảy trào.

"Trịnh Hủ." Chương Hoa lại gọi tên Trịnh Hủ một lần nữa, thanh âm đã như điều hỏng mất, nỉ non với Trịnh Hủ, rằng "Người có thể đồng thời đối xử tốt với người khác rất tốt cũng có lúc sẽ thực xấu, ngươi không có cách nào hận hắn cả, nhưng lại sẽ rất tuyệt vọng cực cùng. Hắn muốn thanh danh hắn mong cầu quang mang quan lộ, hắn muốn cưới phu nhân chính thất xuất thân từ tiểu thư khuê các nhất phòng giấu giếm tai mắt thiên hạ, ta cũng chẳng thể nói chính hắn là sai, có ai làm người mà muốn chính mình sống khổ sống sở đâu. ”

Y mím chặt khóe miêng nghẹn ngào, nước mắt cùng bóng tối làm y hoàn toàn không nhìn thấy được Trịnh Hủ, lừa gạt bản thân Trịnh Hủ cũng sẽ không nhìn thấy y rơi lệ tức tưởi, nên mới không khắc chế phát tiết cảm xúc như vậy: "Bây giờ ngươi đương nhiên là muốn ta, nhưng cả đời người thật dài thật dài a, lúc trước hắn cũng không muốn đối xử không tốt với ta. ”

Trịnh Hủ ngửi thấy mùi nước mắt ướt đẫm, suy đoán chương Hoa hẳn đang rất buồn, khóc rất dữ dội, liền ôm chặt Chương Hoa thêm một chút.

Sau đó, lại qua một đoạn thời gian, hắn mới chậm rãi suy nghĩ rõ ràng, chương Hoa hiện tại nói “ hắn” cũng không phải hắn, cái "người đã qua đời" kia cũng không có thật sự qua đời.



Không ai dạy Trịnh Hủ cách đối phó với loại tình huống như hiện tại nên làm gì cho đúng, hắn chỉ biết rối bời, lung tung xoa đi nước mắt cho Chương Hoa, có điều lại phát hiện chẳng tìm được lời hay ý đẹp nào để an ủi Chương Hoa hết.

Hứa hẹn sao cũng đều vô dụng, Chương Hoa khẳng định sẽ không tin hắn.

Cuối cùng Trịnh Hủ quyết định: "Ngươi không muốn làm phu nhân ta, vậy cứ quên đi đi. ”

Âm thanh khụt khụt vốn dĩ nho nhỏ của Chương Hoa trong nháy mắt im bặt, đồng thời nghĩ tới "Trịnh Hủ sao lại không nhìn thấy chứ", "Thì ra trí nhớ của mình tốt như vậy" cùng với "Sớm mai lâm triều mắt sưng húp lên thực khó gặp người", nhưng y không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay chen ngang giữa hai thân thể, chống lên trước ngực Trịnh Hủ, đẩy hắn xa ra ngoài.

Bất quá, sức y không đẩy nổi Trịnh Hủ, Trịnh Hủ ôm rất chặt, cho nên động tác thế, ngoài ý liệu trở nên nồng đậm hơi hướm “ dục cự còn nghênh”, sặc mùi ái muội.

Chương Hoa ý thức được sự tình không ổn rồi, thu tay về, tầm mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt lãnh ngạnh của Trịnh Hủ, nói xin lỗi Trịnh Hủ, giọng nói dày đặc buồn bực.

Tuy nhiên, lần này Trịnh Hủ không vì lời nói của y mà tâm trạng tức giận bất bình, cũng không có ý định phân rõ giới hạn, hắn vẫn ôm y, hơn nữa còn đáp: "Nhưng là ngươi cũng đâu thích người khác, cũng đâu có không cho ta chạm vào ngươi, càng không ảnh hưởng đến việc ngươi ở chỗ ta. ”

Chương Hoa thong thả lý giải ý tứ của Trịnh Hủ, đây quả thực chính là khái niệm lật lọng đi, càn quấy mà.

Trịnh Hủ tiếp tục già miệng, ngụy biện nói: "Ta cũng không có muốn ngươi cùng ta thế nào, đơn giản ở cùng một chỗ vầy thôi, không phải giống như ngươi tưởng lúc trước, Chương đại nhân có muốn thử một lần hay không, đâu chịu thiệt gì nào. ”

Chương Hoa im phăng phắc.

Y sâu sắc phát giác, diễn tiến này hơi không giống lắm với suy nghĩ trước đây của y, y không muốn Trịnh Hủ thích y, chỉ muốn có một chút liên hệ phi thường hời hợt, là thứ quan hệ thực dễ dàng bị ngắt kết nối với Trịnh Hủ, vấn đề là, Trịnh Hủ có thích hay không thích y thì không phải chuyện chương Hoa nói chi phối là chi phối được, khiến Chương Hoa rơi vào thế không có cách nào để phản bác đề nghị Trịnh Hủ đưa ra, do đó dứt khoát im luôn, chẳng thèm ừm hửm trả lời câu hỏi của Trịnh Hủ về cái bẫy "thử một lần ".

Trịnh Hủ cũng không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, dùng môi chạm chạm da mặt non mềm ướt sũng của Chương Hoa, xoay người rời giường, dự định gọi tiểu nhị tìm chậu, khăn và nước ấm, nhằm giúp Chương Hoa rửa tay rửa mặt.

Thời điểm hắn khoác áo toan bước xuống, Trịnh Hủ bỗng trông thấy bên ngoài cửa sổ xa xa phóng chiếu ba đạo pháo tín hiệu ngắn ngủi, liên tục bị châm ngòi đùng đoàng.