Vong Ân

Chương 50: 50: Nhớ Thương




Ngày mồng tám tháng chạp đảo mắt liền đến, tục ngữ nói qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới, bầu không khí ngày tết càng trở nên nhộn nhịp, tưng bừng.

Đã nhiều ngày Quý An chân bị thương, sưng không xẹp được, chứ đừng đừng nói có thể ra cửa, chỉ đành tùy ý Yến Hoài đem mắt cá chân của cậu bao như cái bánh chưng, thành thành thật thật tĩnh dưỡng.

Bất quá bên ngoài gió lạnh thấu xương, bản thân Yến Hoài cũng lười ra ngoài, dứt khoát nhàn tản ở trong nhà bồi cậu.

Thay đổi phủ đệ, thay đổi thư phòng, nhưng sinh hoạt dường như chẳng bất đồng gì cả, trong phòng châm huân hương thơm ngát, Yến Hoài dựa vào gối mềm đọc y thư, Quý An làm tổ bên cạnh hắn luyện chữ, trên bàn còn bày vài món điểm tâm, là cho Quý An nhấm nháp ăn vặt.

Yến Hoài nhận được một quyển sách y thư cổ bản thiếu, là thời điểm bọn họ còn chưa trở về, Yến Châu nhờ bằng hữu giúp hắn tìm, gáy sách đã rách tung toé, còn thiếu một số trang, nhưng nội dung xác thực tỉ mỉ thú vị, ví dụ như có rất nhiều thảo dược phổ biến có liệt kê thêm nhiều dược hiệu bình thường không ngờ tới, hoặc một ít thảo dược cộng đồng sao phục thế nhưng lại xuất hiện hiệu quả không tưởng tượng được, đã nhiều ngày hắn vẫn luôn bận rộn sao chép trích lục.

Nhưng, hôm nay không thể không xuất môn, tập tục lệ thường phải tế tổ kính Phật, Yến gia từ sáng sớm đã chuẩn bị xong việc khởi hành đến tông miếu.

Không chỉ một chi này của hắn, cả nhà đại bá bên kia cũng sẽ cùng đi, người nhiều chuyện phức tạp, chân Quý An chưa lành hoàn toàn, đứng cả ngày khẳng định chịu không nổi, Yến Hoài chỉ có thể đem người lưu tại trong nhà, mang mình Hoắc Hương theo.

Trời mới tờ mờ hắn đã phải rời giường, Quý An hẵng còn nép trong lòng ngực hắn ngủ ngon lành, nắm tay nho nhỏ lôi kéo tay hắn, non nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, hơi thở thanh thiển đều đều, mái tóc xù xù theo nhịp thở rung rung.

Ôm ôn nhu hương, ai còn nhớ rời giường, Yến Hoài lại dựa thêm chốc lát, đợi bên ngoài nghe thấy tiếng hạ nhân dọn đồ vật, mới lưu luyến xoay người bước xuống.

Hắn vừa động, Quý An liền tỉnh, mê mang dụi dụi hai mắt: “Thiếu gia……”

Quý An tham ngủ vừa dưỡng thành không bao lâu, ở Tân gia cậu luôn dậy sớm lo liệu mọi thứ phục vụ Tân Trì, thời gian đầu đến bên Yến Hoài cũng luôn là đến giờ liền tỉnh, tốn thật nhiều ngày, mỗi ngày đều ngủ cạnh hắn, tỉnh rồi tiếp tục nằm trở về ngủ, mới dần dần dưỡng xong thói quen này.

Yến Hoài không cho cậu ngồi dậy, chính mình lại leo lên đem góc chăn dịch dịch tốt giúp cậu, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta sẽ về trễ một chút, chờ vết thương trên chân ngươi lành lặn hẳn, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi.”

Quý An ngủ đến mông lung, vâng lời lùi về trong chăn, nói chuyện thanh âm có chút dính dính, nghe như đang làm nũng, nhỏ giọng dặn dò: “Thiếu gia nhớ phải mặc dày chút, nếu không sẽ cảm lạnh……”

Hai tay cậu bám mép chăn, kéo ngang mũi, lại thủ thỉ: “Còn có,…. thiếu gia nhớ sớm chút trở về nhé.”



“Được.” Yến Hoài dẫm giày xuống giường, cúi người ở trán Quý An từ tốn đặt cái hôn, “Bếp nhỏ trong viện ngươi cần thì cứ tùy tiện dùng, cơm trưa nay An An phải ăn hết không được bỏ mứa đấy, buổi tối ta về lại dẫn ngươi đi ăn ngon”

Quý An bị thân thẹn thùng, hướng trong chăn rụt rụt, đỏ mặt “vâng” một tiếng, Yến Hoài mỉm cười, tay chân nhẹ nhàng ra cửa.

Hoắc Hương đã ở bên ngoài chờ sẵn, nhìn thấy Yến Hoài chạy nhanh đệ quần áo sang: “Gia của nô tài rốt cuộc ngài cũng mò dậy rồi, lão gia và phu nhân đều chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ mỗi ngài thôi ạ.”

Yến Hoài một bên khoác quần áo một bên “ Suỵt” một cái: “Nhỏ giọng chút, An An còn đang ngủ.”

Hoắc Hương: “…… ồ.”

Y vác vẻ mặt đau khổ liếc liếc cửa phòng ngủ đóng chặt, lại nghĩ đến chính mình nửa khắc trước khư khư canh chỗ đây, sợ thiếu gia nhà y dậy trễ chọc lão gia phu nhân không vui, không khỏi bi ai hồi hồi, nhỏ giọng mếu máo: “Nô tài cũng chưa ngủ tỉnh a……” Trời sinh Yến Hoài lỗ tai hơi bị nhạy, như bay cuốn hoàn tất đai lưng, gõ Hoắc Hương một cái: “Im miệng.”

Tế tổ kính Phật kết thúc buổi trưa, sau đó Yến gia mở kho phát cháo phát gạo, vẫn luôn tay luôn chân đến tận buổi chiều tối mới tính chấm dứt kế hoạch.

Từ khi Quý An tới Yến gia, cơ hồ thời khắc đều đi theo bên người Yến Hoài, đây là lần đầu tiên bị lưu trong nhà chờ Yến Hoài.

Lúc đầu Quý An có điểm mới lạ, cậu tạm thời không có chủ tử ước thúc, Yến Hoài tựa hồ truyền lời bảo bọn hạ nhân đừng tới quấy rầy cậu, tự do tự tại ăn bát cháo nóng mà Yến Hoài để dành, tiếp đến đi thư phòng, lật xem 《 Tam Tự Kinh 》vài ngày trước Yến Hoài đưa cho cậu.

Chưa đầy một canh giờ, Quý An đã bắt đầu thương nhớ Yến Hoài.

Cái loại cảm thụ ấy thực khó tả, ban đầu Quý An cũng không ý thức được đây là mình mong mỏi Yến Hoài, một hồi lật sách sau dần dần trở nên mất tập trung, chữ luyện không xong, ăn vặt không vào, nơi nơi chôn chốn đều biến thành thiếu thiếu.

Thẳng đến khi cậu quay về phòng ngủ, muốn đem quần áo Yến Hoài mặc ngày hôm trước đưa ra hậu viện giặt giũ, nghe thấy mùi đàn hương độc quyền của hắn trên quần áo, mới phát giác ra.

Cậu yên lặng từ cửa lui ngược, khóa chặt cửa sổ, rón rén đỏ mặt trộm lấy y phục của Yến Hoài tròng lên trên người mình.

Tình tiết ỷ lại của Quý An đến thập phần muộn, người khác đều là thời kỳ con trẻ đối cha mẹ đã hình thành loại ỷ lại moi móc an toàn này, mà Quý An tận khi qua mười lăm, vô tình khoác áo của Yến Hoài mới lần đầu tiên ở cảm nhận thấy bảo bọc dựa dẫm.

Đợi cho ngày chậm chạp tàn, Quý An hoàn toàn đã không thể ngồi không yên nữa.



Cậu đầu tiên là thỉnh thoảng đẩy cửa sổ hướng viện nhi dáo dác trông, nhưng mà viện nhi không có bóng dáng Yến Hoài, chờ sắc trời tối đen Yến Hoài vẫn chưa quay lại, cậu bèn gấp quần áo Yến Hoài đem cất gọn, tròng lên áo khoác da dê, vội vàng chạy tới tiền viện ngóng.

Yến Hoài cùng cả nhà đại bá phụ trên đường về, tạt ngang nhà ông nghỉ ngơi một lát.

Yến nhị gia cùng huynh trưởng hắn tán gẫu chút chuyện làm ăn bên ngoài, suýt nữa hắn bị kéo sang viện huynh trưởng ăn cơm, may mà bởi vì Thẩm Chu Di thân mình mang thai còn chờ ở nhà, Yến Châu thật sự lo lắng mới không có lưu lại.

Yến Hoài nhẹ nhàng thở ra, khi đi về hắn sai Hoắc Hương mua thêm xâu kẹo hồ lô, xe ngựa đánh cái cua còn chưa tới cửa, xa xa liền trông thấy thân hình bé con đứng đó.

Đứa nhỏ choàng áo lông dê, trên cổ vòng một vòng lông nhung thỏ trắng lành lạnh, hết sức đáng yêu, thế nhưng mà cậu thấy xe ngựa hắn lại không nhào tới chào đón, lặng yên không một tiếng động bỏ chạy.

Yến Hoài không khỏi bật cười, nhóc con cũng quá dễ dàng e lệ đi.

Hoắc Hương ngồi đằng trước xe ngựa tự nhiên cũng thấy Quý An, quay đầu hỏi: “Thiếu gia, nô tài vừa rồi hình như thấy Binh An.”

Yến Hoài cầm lấy thanh kẹo trong tay y, xe ngựa vừa dừng, ngay cả thang cũng chưa chờ Hoắc Hương dựng cho, hắn đã trực tiếp nhảy xuống, tâm tình phá lệ vui vẻ: “Ngươi nhìn đúng rồi đấy.”

Quý An chân còn đang trặc, không chạy nhanh được, chỉ có thể chậm rãi bước nhỏ, chưa đi bao xa liền bị Yến Hoài vừa vặn ôm chặt.

Cậu tự thấy chính mình thực dính người quá mức, đương lúc quẫn bách, chợt trong tay lại bị nhét cây kẹo hồ lô.

Bàn tay Yến Hoài khô ráo ấm áp, so với cậu lớn hẳn một vòng, mỗi lần dắt tay nhau, Yến Hoài đều đem bàn tay cậu trùm hết, nắm tay chỉ biết từng chút từng chút tỏa nhiệt lên.

Quý An nghiêng đầu xem Yến Hoài, tay nắm xâu kẹo đỏ tươi, cậu nghe Yến Hoài nói: “Thực nhớ ngươi lắm, dọc đường về thấy có bán kẹo hồ lô, liền mua tặng ngươi.”

Thì ra, thiếu gia cũng mong mỏi cậu.

Quẫn bách trong lòng Quý An chậm rãi bị kẹo hồ lô ngọt ngào cùng chút nhảy nhót không tên thay thế, thủ thỉ thổ lộ ý niệm dự đinh giấu trong tim: “Ta cũng tưởng niệm thiếu gia.”