Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Bởi vì lời nói của Yến Hoài, Quý An cho đến khi trở về phòng vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, chỉ biết nhắm mắt theo đuôi dán sau Yến Hoài, ngay cả trong phòng, Hoắc Hương đứng chình ình ấy cũng không phát giác.
Nhóc con còn bận choáng váng, Yến Hoài tạm thời mặc kệ cậu, đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, bảo Hoắc Hương đi lấy thêm một bộ chén đũa tới.
Yến Châu luôn luôn biết đệ đệ y ham ngọt, đồ ăn là bánh trôi, rải thịt băm, đựng đầy chén nóng hôi hổi, khi bưng ra vẫn còn ấm.
Hắn nếm một ngụm, quả nhiên là hương vị hắn quen thuộc, nhưng cơm chiều đã ăn nhiều, ăn không nổi nữa, đút cho Quý An ngốc nghếch một miếng: “Ăn ngon sao?”
Cậu vừa tới phủ bên này, đi đâu lấy nước nóng, Yến Hoài sợ cậu lạc, lập tức đem người ngăn lại: “Ngươi tìm được nhà bếp sao? Trở về ngồi đi, lát Hoắc Hương đi làm.”
Quý An giờ mới sực nhớ bọn họ hiện tại không phải ở Yến phủ kia, đành phải thành thành thật thật ngồi trở về bàn, bị Yến Hoài đút thêm viên bánh trôi, nhỏ giọng kháng nghị: “Ăn không vô ạ……”
Hoắc Hương trở về đúng thời khắc thấy Yến Hoài đang đem nửa viên bánh trôi Quý An ăn còn thừa đưa vào miệng, câm nín một biểu tình “thực chói mù mắt”, đôi chim cu thực biết diễu võ dương oai, căn bản không để bụng cảm thụ người bình thường mà.
Nhưng nửa đôi đoạn tụ là chủ tử y, Hoắc Hương chỉ có thể phiết miệng dọn chén đũa mới lên bàn: “Thiếu gia, ngài muốn phân hai phần không?”
Yến Hoài tự động thủ, một chén bánh trôi chỉ rút hai ba viên, sau đó đem phân nhiều hơn tính cả hộp đồ ăn đưa cho Hoắc Hương: “Cầm đi ăn đi.”
Hoắc Hương lập tức thu hồi bôi bác vừa nãy đối thiếu gia nhà mình, thiếu gia vẫn là thiếu gia tốt, không phải có phu nhân mà quên y.
Y hoan thiên hỉ địa tung tăng bưng nước ấm cho Yến Hoài, nhảy chân sáo vui rạo rực xách hộp đồ ăn và bánh trôi đi.
Quý An ăn không nổi, bèn nhảy xuống ghế hầu hạ Yến Hoài cởi giày rửa chân, lại đi giúp Yến Hoài phô ngay ngắn giường đệm, rồi chợt xấu hổ phát hiện trên giường chỉ có một tấm chăn, một cái gối đầu.
Đi theo Yến nhị gia về đều là hạ nhân cũ, ở trong phủ đều có sẵn chỗ ở, chỉ có Quý An vừa tới, không ai nhớ cần phải sắp xếp nơi trú cho cậu cả.
Nói thế thôi ngược lại cũng không quá nghiêm trọng, Hoắc Hương kỳ thật nhớ, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, ước chừng thiếu phu nhân khẳng định trụ tại phòng ngủ thiếu gia, y mệt tâm làm chi, đơn giản từ bỏ, Yến Hoài đương nhiên cũng nhớ, nhưng là hắn cố ý không thèm nhắc.
Quý An đứng ở trước giường do dự, đầu nhỏ không biết suy nghĩ cái gì, mặt đều đỏ, nhấp môi chạy đi tìm Yến Hoài: “Thiếu gia, trên giường chỉ có một cái chăn, chăn dự trù để chỗ nào ạ?”
Yến Hoài hai viên bánh trôi ăn mãi đến bây giờ vẫn chưa xong, đang rì rì nhai kỹ nuốt chậm, vọng liếc trên giường, ung dung nói dối: “Ta lâu không ở nhà, sợ là không có chăn gối thừa.”
Quý An ngẩn ngơ, lỗ tai cũng đỏ: “Kia…… Ta làm sao bây giờ nha.”
Trong chén, ăn hết cái bánh trôi cuối cùng, Yến Hoài cầm khăn lau khô chân, giống như thương lượng với Quý An: “An An ủy khuất một chút, cùng ta ngủ một giường dùng một chăn đi, được không?”
Quý An người đều bị bán rồi, còn ngây thơ giúp thiếu gia của cậu đếm tiền: “Thiếu gia không chê ta sao……”
Yến Hoài đi súc miệng, ôm Quý An hướng mép giường: “Chính là đâu có chăn dư, An An ngủ cần phải thành thật đấy, đừng đá ta nhé.”
Làm khó Quý An lâu lâu mới có thể tự tin chút, tướng ngủ của cậu rất ngoan, lập tức bảo đảm: “Ta thực thành thật.”
Yến Hoài nén cười cùng Quý An cởi áo ngoài, để Quý An ngủ ở giường trong, chính mình đi tắt đèn, lại nằm trên giường, mở cánh tay đem Quý An vớt vào trong lòng, ôm đến kín kẽ.
Trước kia ôm cũng chỉ có thể cách chăn ôm, giờ phút này rốt cuộc được như ý nguyện ôm nương tử nóng hầm hập, Yến Hoài mỹ mãn siết vòng tay đem người ta gò chặt thêm chút: “An An mềm mại quá đi.”
Bọn họ chỉ mặc áo trong, cùng dĩ vãng cách chăn ôm nhau hoàn toàn bất đồng, Yến Hoài trên người ấm áp dễ chịu, nhiệt độ cơ thể tính cả hương tùng mộc thoải mái thuộc riêng Yến Hoài, từ quần áo đơn bạc chầm chậm truyền lại đây.
Quý An có điểm ngượng ngùng, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Yến Hoài: “Thiếu gia……”
Sức cậu nhỏ, lại không dám thật sự dùng sức, tí tẹo sức êm như bông chả khác gì cào ngứa, gãi đến lòng Yến Hoài chộn rộn, một tay áp lên bàn tay Quý An đang dán vào ngực mình, không cho phép cậu nhúc nhích, thập phần thiếu đạo đức: “Là người nào nói mình ngủ thành thật nhỉ?”
Chút khí lực kia của Quý An lập tức bay sạch, căng da đầu nhắm mắt, chịu đựng thẹn thùng chui chui vào ngực Yến Hoài, Yến Hoài đào sao đều đào không ra, tự chứng minh mình cực kỳ thành thật. Yến Hoài phì cười, không ghẹo Quý An nữa.
Hắn từ trong ổ chăn vươn một bàn tay đến phía sau Quý An dịch dịch góc chăn, lại xoa xoa thịt gáy nộn nộn của Quý An, mới thu tay về, nghiêng đầu hôn hôn đỉnh đầu, nhẹ giọng: “Ngủ đi.”
Trong phòng than hỏa cháy “tí tách” âm ỉ, hai người hợp một giường một chăn, hợp một cái gối đầu, ấm áp dễ chịu ôm nhau.
Quý An thực sự thành thật, thế cho nên ngày hôm sau Hoắc Hương tới gọi Yến Hoài rời giường, hoàn toàn không phát hiện sườn giường còn nằm một người.
Yến Hoài rời giường luôn gắt ngủ, Hoắc Hương chờ tại cửa, cách hắn thật xa đánh thức hắn, lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi: “Ai da, Bình An không ở đây ạ? Sáng sớm đã không thấy bóng rồi, hay là bị lạc?”
Y vừa nói vừa tìm, Yến Hoài cảm thấy phía sau tiếng thở hổn hển cũng không còn, ngón tay nắm góc áo hắn động cũng không dám động, liền cất tiếng gọi lại Hoắc Hương: “Ngươi tìm Bình An có chuyện gì? Lát ta sẽ nói cho hắn.”
Hoắc Hương hoàn toàn không ngờ Yến Hoài mới vừa tỉnh ngủ như thế nào biết Quý An đi đâu, thấy Yến Hoài không dậy tính tình, tùy tiện đến gần, giải thích: “Là phu nhân kêu bình An, bảo ta tới truyền lời ạ.”
“Nương ta?” Yến Hoài kinh ngạc, cảm giác Quý An móc ngón tay hắn, trước đem Hoắc Hương sai ra ngoài, “Ta đã biết. Đi, giúp ta nấu thùng nước ấm.”
Hoắc Hương nghe lệnh cáo lui, Quý An mới dám từ trong chăn chui ra.
Cậu chôn trong chăn hơi lâu, mặt nghẹn đỏ rực, tóc cũng có chút loạn, mang theo chất giọng vừa mới tỉnh ngủ, mơ hồ kêu Yến Hoài: “Thiếu gia……”
Cậu thực lo lắng: “Phu nhân tìm ta…… Phu nhân, có phải hay không đoán được gì rồi?”
Yến Hoài đối mẹ hắn vẫn là thực hiểu biết, nếu bà mà đoán được, cái nhà này còn có thể thái bình vầy, duỗi tay trấn an xoa xoa tóc Quý An; “Không phải, ngươi đừng sợ, ta cùng ngươi qua đó.”
Quý An giờ mới an tâm chút, bò xuống giường chỉnh trang quần áo, xong lại đi giúp Yến Hoài thắt đai lưng.
Hoắc Hương bưng một bồn nước ấm lớn chạy đến, vào cửa tức khắc lảo đảo, thiếu chút ngã bỏng chính mình, cả kinh hỏi: “Bình An? Ngươi, ngươi từ chỗ nào chui ra vậy!”
Yến Hoài vô ngữ, tâm nói từ ổ chăn ta.
Y chỉ chỉ bồn giá, bảo Hoắc Hương cứ đặt nước ở đấy, mới nói: “Kêu người hâm cơm sáng đi, ta với Bình An về rồi lại ăn, ngươi nếu đói bụng, thì tùy tiện ăn trước.”