Vong Ân

Chương 41: 41: Thẳng Thắn




Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển! Tôi tăng ca về rồi đấy!

- --------------------------------------------------------------------------------------

Quý An câu ý mơ mơ hồ hồ, nhưng Yến Hoài vẫn có thể nghe hiểu tâm tư cậu.

Hắn rõ ràng nói qua danh chính ngôn thuận, nhưng hiển nhiên bé con không có tin.

Đại khái là thật sự chưa từng có người nào thực sự yêu thương nhóc ngốc này, nhân sinh của cậu trở nên dị dạng, chỉ học được cách lấy lòng và trả giá, lại không dám mong đợi có thể được hồi báo chở che, vì thế chẳng sợ chỉ thụ hưởng chút thiện ý, đều sẽ kinh sợ, như bước đi trên băng mỏng.

Này không tốt, tuy rằng có điểm khó, nhưng là Yến Hoài tính toán muốn cậu học sửa lại.

Yến Hoài im lặng một hồi, xem cái chén trước mặt Quý An, bảo: “Đem cháo uống hết đi.”

Quý An lập tức rối rắm, cậu cảm thấy thiếu gia hình như tức giận, thiếu gia không ừ hử gì với lời cậu nói cả, hơi chua xốc lên hốc mắt phiếm hồng, cậu nhấp nhấp miệng, cảm giác vị trí ở tim ẩn ẩn nhói đau, bay nhanh rũ đầu, lại nghe thấy Yến Hoài bổ sung một câu: “Không được để cơm thừa.”

Đầu óc cậu hoàn toàn rối loạn, thân thể theo bản năng nghe lời, cầm cái muỗng, một muỗng một muỗng nhét cháo vào miệng, vị cháo nhạt nhẽo, thậm chí cậu cũng quên cháo hẳn nên ăn kèm chút dưa muối.

Yến Hoài không ăn tiếp, chỉ ngồi nhìn Quý An hoang mang lo sợ uống xong một chén cháo, mới kêu người đem bàn ăn thu thập, nói với Quý An: “Ngươi đi cùng ta tới thư phòng.”

Trước kia sự tình trong phòng không mượn tay người khác, đều là Quý An vây quanh Yến Hoài lo liệu, nhiều nhất thì chỉ có thêm Hoắc Hương.

Giờ, Yến Hoài lại kêu hạ nhân khác tới dọn dẹp.

Quý An càng ngốc, ngơ ngác nhìn người hầu cậu không quá quen thuộc đem chén bát bưng đi, chân đều quên cử động, thẳng khi Yến Hoài lại kêu cậu một tiếng: “Quý Bình An.”

Yến Hoài rất ít gọi đầy đủ họ tên cậu, Quý An trong lòng giật thót, bất an lập tức nổ bung, trong nháy mắt chóp mũi nóng rát, cậu lon ton đuổi theo Yến Hoài, tiến qua ngạch cửa thư phòng rồi, mới dám nhỏ giọng gọi Yến Hoài: “Thiếu gia……”



Yến Hoài chỉ chỉ miếng đệm lông dê bên bếp sưởi, nói: “Ngồi sang kia.”

Đó là chỗ ngày thường Quý An luyện chữ, lắm khi thừa cơ lười biếng, lén lút trộm ngó Yến Hoài xem y thư.

Nhưng hôm nay cậu mẫn cảm đoán ra Yến Hoài không cao hứng, rụt rè mà đứng ở cửa, không quá dám ngồi, cũng không dám lại tiếp tục gọi Yến Hoài nữa, ngón tay đem góc áo đều nhíu chặt.

Yến Hoài đốt an thần hương, mới lại lại đây, thanh âm thực bình đạm: “Không cần sợ hãi, ta không có bực bội gì đâu.”

Hắn nói không tức giận, thật giống như thực sự không có tức giận, thậm chí còn dắt tay Quý An, dẫn người đưa tới đệm lông dê đỡ cậu ngồi, tiếp tục nói: “Bất quá nếu ta không cho ngươi danh phận, ngươi chỉ có thể luôn là một tiểu tư đi theo ta thôi, về sau chính là như vậy.”

“Sẽ có người khác ở bên cạnh ta hầu hạ, không có đại thiếu gia nhà nào mà bên người chỉ mang mỗi cái tùy tùng, kia quá nghèo nàn.” Hắn nói trắng trợn, một chút đường trốn đều không lưu cho Quý An, “Hơn nữa, ngươi còn không được phép tủi thân ấm ức, cũng không có lý do gì mít ướt nữa, bởi vì đây chính là điều ngươi chủ động lựa chọn. Ngươi không cần miễn cưỡng, ta không tính toán ép uổng ngươi.”

Quý An óc ong ong, khoảng khắc nước mắt nện trên mu bàn tay, cậu mới phát hiện chính mình không biết tiền đồ lại khóc, cậu hung hăng cắn thịt môi dưới, nỗ lực đem nước mắt nghẹn trở về, cố nén âm thanh nghẹn ngào “Không”, gấp gáp muốn ngăn cản câu chữ Yến Hoài.

Yến Hoài làm sao sẽ thật sự bị cậu ngăn chứ, bồi tiếp: “Ta không cho ngươi danh phận, cha ta không thấy thì không tức giận, tương lai ta phải nghe ý cha, cưới chính phòng phu nhân, khả năng vì khai chi tán diệp còn muốn nạp một hai thiếp thất thông phòng.”

Quý An cắn nước mắt, nhưng nước mắt đã kịp tèm nhem, thành công biến cậu như mèo hoa, cậu không có biện pháp không nghĩ đến cảnh tượng như vậy, bởi vì Tân Trì đã từng thế, Thúy Hòa tỷ tỷ làm di nương, Tân lão gia cũng định sẵn cho y thiếu phu nhân được chọn.

Giọng nói Yến Hoài thực đáng sợ, mà âm thanh đáng sợ ấy vẫn chưa chịu ngừng: “Lúc đấy, đừng nói bị ta ôm ngủ, hoặc là ngủ bên người ta, chỉ công việc ở gian ngoài gác đêm thôi cũng là không được, rốt cuộc ta cưới phu nhân, về sau đã có người săn sóc……”

“Không cần!” Quý An rốt cuộc bị bức đến đường cùng, cậu nhớ tới đoạn thời gian Tân Trì đưa cậu đi thôn trang, liền khắp cả người phát lạnh, òa lên nức nở duỗi tay túm quần áo Yến Hoài, liều mạng lắc đầu, “Không cần, ta không cần……” Yến Hoài không đẩy cậu chui vào ngực mình, nhưng lời nói ra cũng không phải dỗ dành hay có, hắn chỉ hỏi: “Ngươi không cần cái gì? Không cần danh phận?”

Quý An lung tung chà nước mắt, nhào qua ôm thắt lưng lấy Yến Hoài, ngửi thật sâu mùi huân hương dễ chịu của hắn, cậu khụt khịt véo mạnh lòng bàn tay: “Không cần thiếu gia cưới người khác……”

Quá khứ Tân Trì thu Thúy Hòa, cũng định sẵn thiếu phu nhân như vậy, khi đó, cậu không sinh ra bao nhiêu khổ sở, nếu có thì chỉ vì không thể tiếp tục ở cạnh Tân Trì nên sinh buồn bã mất mát thôi, nhưng Yến Hoài hoàn toàn không giống, cứ nghĩ đến hắn sẽ muốn đi ôm những người khác, Quý An lập tức cảm thấy chính mình đau đớn muốn chết rồi.



Cậu bắt lấy tay Yến Hoài, muốn Yến Hoài ôm cậu một cái, khóc đến tắt tiếng: “Ta nói dối, ta không cần thiếu gia cưới người khác, thiếu gia ta sai rồi……”

 

Cậu tình nguyện ước mơ viễn vông, cũng không muốn mấy lời này của Yến Hoài biến thành sự thực.

Quý An cầm bàn tay Yến Hoài đặt trên eo thon, hoàn toàn không ý thức được, động tác như vậy có bao nhiêu câu người, cậu xoay tới xoay lui tự trách bản thân sai rồi, cầu Yến Hoài không cần cưới người khác.

Yến Hoài lại không chịu thỏa mãn cậu, hắn dán vành tai Quý An thủ thỉ: “Ngươi muốn cái gì, muốn thì nói ra, nói ta nghe.”

Quý An đầu khóc choáng váng, hoàn toàn bị thanh âm nhu hòa Yến Hoài cố ý thả ra mê hoặc, buồn trong ngực Yến Hoài, ậm ừ một chút giọng mũi: “Ôm……”

Cậu hít mũi, ngọng nghịu: “Muốn, thiếu gia ôm ta……”

Đến đây, đôi cẳng tay ấm áp kia mới rốt cuộc vòng lấy eo Quý An, nhẹ nhàng dùng sức, đem Quý An ôm chặt vào lòng.

Hương an thần vừa nãy đốt khởi chút tác dụng, Quý An ủ trong ngực Yến Hoài dần dần vững tâm, cậu cảm giác được Yến Hoài đang từng chút từng chút vỗ lưng giúp cậu thuận khí.

Đầu óc bị dọa trống rỗng khôi phục một ít năng lực tự hỏi, Quý An thực ngốc, hiện tại mới ẩn ẩn phát giác ra, đây là âm mưu của Yến Hoài.

Nhưng cho dù Yến Hoài cố ý hung dữ với cậu, Quý An cũng sẽ không thực sự nổi giận, mà ngược lại, chỉ biết đem chính mình súc càng sâu thành quả bóng nhỏ, trốn vào vòng tay kẻ ý đồ bắt nạt cậu.

Yến Hoài không hề cự tuyệt, điều chỉnh tư thế, để Quý An có thể dựa thoải mái hơn, lên tiếng: “An An, vừa rồi ta không phải hù dọa ngươi, những gì ta nói đều là thật sự.”

Là giả thiết chân thực chính hắn suy nghĩ cũng cảm thấy không thể chịu đựng, cho nên hắn không thể thay Quý An quyết định, càng không thể để cậu chạy trốn, liền tính là vì hắn cũng không thể.

Hắn buộc chặt cánh tay, ôm trọn Quý An, thực nghiêm túc bày tỏ cho cậu biết: “Không phải cứ ấm ức nhịn nhục thì nhất định có thể thành toàn, An An à, giây phút muốn ta ôm ngươi, ngươi phải nói ta nghe, ta mới biết được.”