Vong Ân

Chương 39: 39: Bảo Bối




Tác giả có chuyện nói: Yến ca, không nhặt của rơi là cái phẩm chất tốt đó ( phải hơm???)

- ------------------------------------------------------------------------------------

Hoắc Hương một câu “Thiếu gia” ứ tại họng, thiếu chút nữa đem chính mình sặc chết, trừng mắt nhìn hai người trước mắt, chỉ cảm thấy không phải y điên thì chính là thiếu gia nhà y điên.

Y trân trối thấy Yến Hoài sờ sờ đầu Quý An, ôn hòa cùng Quý An nói: “Đi mang giày cho đàng hoàng, sau đó rửa mặt, chuẩn bị tới giờ ăn cơm.”

Hoắc Hương nuốt nước miếng, lại theo bản năng véo mạnh thịt cánh tay mình—— đau quá, không phải mộng.

Y trong lòng run rẩy, nghĩ: Toi rồi, ta quả nhiên là điên rồi.

Nhưng Yến Hoài làm lơ Hoắc Hương biểu tình hỗn độn trong gió, thản nhiên đi dàn xếp cho cô nương kia, sau đó mới quay sang xem Hoắc Hương vẫn còn một bộ dáng chịu đả kích, phân phó: “Lưu ý nàng, đừng để nàng lan truyền vớ vẩn.”

Hoắc Hương quả thực sắp khóc: “Thiếu gia, ngài…… ngài và Bình An……”

Y moi hết cõi lòng cũng tìm không ra tới một cái từ đơn nào thích hợp, biểu tình càng tê tái.

Yến Hoài cốc y một cái, cảnh báo y luôn: “Cả ngươi cũng không cần nói lung tung.”

Hoắc Hương oan uổng khóc không ra nước mắt, y như thế nào dám nói lung tung, cho dù có nói, y cũng không biết nên nói cái gì.

Yến Hoài mặc kệ y khổ sở, đợi trở về sân của bọm họ mới “Thiện tâm đại phát”, chép miệng giải thích: “Thiếu gia nhà ngươi mấy mùa bánh trôi mà vẫn chưa cưới tân nương, ngươi không biết thay gia sốt ruột à? An An làm thiếu phu nhân của ngươi không tốt sao, đến lúc đó ngươi lười biếng, cũng không ai phạt ngươi.”

Nhưng Quý Bình An là nam nha!

 

Y vốn phổi bò, cân nhắc chốc lát cũng bắt đầu cảm thấy đây hình như đích xác cũng không phải việc đại sự chi.

Khi trước Bình An còn ở Tân phủ, thiếu gia chẳng phải thường xuyên thưởng y bạc, bảo y đi tìm người ta chơi, sau lại vô duyên vô cớ không nói không rằng thu người ta vào sân, còn thường xuyên mua đồ chơi mua quà vặt, ra cửa làm việc đều cho phép người nghỉ ngơi trong phòng riêng……



Hoắc Hương nghĩ nghĩ, đầu óc lóe sáng, cảm giác bản thân đã dò dẫm ra chân tướng: “Thiếu gia, ngài không phải từ tinh mơ liền muốn lấy Bình An chứ? Cho nên căn bản không phải đánh giá Bình An nhanh nhẹn cần mẫn mua hắn về, là do thiếu gia coi trọng người ta?”

Yến Hoài: “……………….” Đây là cái mạch não thần kỳ gì?, Yến Hoài quả thực dở khóc dở cười, nhân lúc y tiếp tục thoát tuyến tung chân đá y trước một chân: “Ngươi ngậm miệng đi.”

Lại tiếp: “Về rồi còn không mau đi tìm Đông Sinh cô nương, người ta có truyền lời, nói để dành món ngon cho ngươi đấy.”

Tới đây Hoắc Hương liền không rảnh lo ai sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà y nữa, dù sao thiếu gia đã đáp ứng y, chờ y cưới vợ sẽ cho y đi hiệu thuốc làm học đồ, nuôi sống gia đình, tự lập môn hộ, thiếu phu nhân là ai thì liên quan chi đến y, ai sẽ là phu nhân của mình mới là quan trọng nhất.

Hoắc Hương phi như bay, Yến Hoài rũ xong phiền phức, thoải mái một mình quay về phòng.

Quý An đã rửa sạch sẽ khuôn mặt nhỏ khóc thành mèo hoa, đương ngó dáo dác nhìn xung quanh sau lưng Yến Hoài, sau Yến Hoài không ai đi theo cả, cậu chần chờ một chút, nhịn không được hỏi Yến Hoài: “Hoắc Hương…… Đâu ạ?”

Yến Hoài liếc trên giường, hai chiếc chăn đã phô gọn gàng, hai cái gối đầu quy quy củ củ nằm song song, nhóc ngốc vừa mới nãy làm chuyện gì trong phòng thực rõ ràng.

Yến Hoài giờ không cần nghẹn nữa, phơi bày khóe miệng cong cong, dùng biểu hiện một chút cũng không nghiêm khắc, cố ý khó xử người ta: “Ta còn tưởng rằng ngươi là đang đợi ta.”

Là cậu đang đợi Yến Hoài, nhưng……

Luôn luôn sợ bóng sợ gió, hiện tại độn thêm một loại lo lắng khác, Quý An nhắm mắt theo đuôi Yến Hoài, nhỏ giọng: “Chính là vừa nãy Hoắc Hương thấy rồi ạ.”

Yến Hoài đột ngột xoay người, suýt chút đụng cậu, vì tránh hai người đều không té ngã, Yến Hoài đơn giản duỗi cánh tay kéo cậu vào lòng, lồng ngực chấn động theo khoảng cách ôm sát, trực tiếp truyền đi, Quý An nghe thấy Yến Hoài cười, lại nghe thấy Yến Hoài nói: “Ngươi nói xem phải làm sao với hắn bây giờ, nói ta nghe một chút, coi có thể lừa gạt hắn hay không.?”

Nguyên bản Quý An đang lo lắng, thói quen hướng Yến Hoài tìm kiếm biện pháp giải quyết, nhưng Yến Hoài lại vứt ngược vấn đề về cho cậu, tức thì quán tính tự hỏi chính mình, nên làm cái gì bây giờ.

Cậu thực khờ, không nghĩ ra nổi cách nào hết, một lúc lâu sau buồn bã nói: “Ta…… Ta sẽ cầu hắn đừng để lộ bên ngoài……”

Yến Hoài cười ra tiếng.

Trong ngực hắn, bé con thật sự chậm tiêu, mềm đến người thương, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng Quý An ủy ủy khuất khuất lại tội nghiệp hề hề, đành phải trấn an xoa nắn mái đầu cậu, từ tốn an ủi: “Không cần, hắn biết cũng chẳng sao đâu.”

Hắn nói: “Không chỉ có Hoắc Hương, về sau cha nương ta, huynh tẩu ta cũng đều phải biết, ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ làm cho ngươi có thể danh chính ngôn thuận đi theo ta.”

Thú non khi bị thương tổn quá nghiêm trọng sẽ chui lủi nơi tối tăm trộm quan sát, một thoáng gió thổi cỏ lay đều sẽ đem chúng nó dọa chạy.



May mắn, Quý An bị đau đớn, cuối cùng ở chỗ Yến Hoài đã tìm được cảm giác an toàn, cậu vẫn như cũ không biết phải làm sao, nhưng bởi vì hiện tại cậu được chôn trong lòng Yến Hoài, Quý An thực nhẹ nhàng ứng thanh: “Vâng.”

Tuy nhiên, nói là một chuyện, thật sự đối mặt Hoắc Hương, lại là một chuyện khác.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Hương đã trải qua một đêm thành công tự thỏa hiệp chính mình, Quý An lại vẫn thực nhút nhát, thời điểm giáp mặt Hoắc Hương, lỗ tai cậu ửng đỏ, rũ đầu xấu hổ tiếp nhận mâm đồ ăn Hoắc Hương chuyền qua, hơn nửa ngày mới thốt ra nổi một lời chào hỏi: “Hoắc Hương, mừng ngươi đã trở về.”

Thời tiết thực lạnh, Hoắc Hương từ bên ngoài tiến vào cuốn theo đầy thân hàn khí sáng sớm, y một bên xoa tay một bên lủi vào phòng: “Lạnh quá lạnh quá…… Bình An ngươi đừng ra đây, khéo nhiễm lạnh thì bệnh mất, thiếu gia sẽ đau lòng.”

Quý An vô thố chớp chớp mắt, không nghĩ tới Hoắc Hương sẽ là cái dạng phản ứng này, mặt lập tức càng bốc cháy, giấu đầu lòi đuôi chạy biến trong phòng, luýnh quýnh thu dọn bàn, còn lén lút áp cái chén sứ lên gương mặt nóng bừng.

Hoắc Hương hoàn toàn không bận tâm, giúp Yến Hoài thắt xong đai lưng, nói: “Thiếu gia, đêm qua trên đường ta trở về, vô tình gặp phải thiếu gia Tân gia.”

Y suốt cả tháng không thể thấy người trong lòng, sau khi cùng Đông Sinh cô nương lặng lẽ thủ thỉ với nhau thì ôm bánh bao mẹ người ta bán chạy về, canh giờ ấy sắc trời đã tối om, y chạy có chút cấp, tí nữa đập đầu vào ngực Tân Trì.

Hoắc Hương không biết nhiều ngày nay giữa Tân Trì và Quý An xảy đến đủ loại vấn đề mệt mỏi, nên chỉ đơn thuần kể chuyện bát quái thôi: “Tân thiếu gia còn nốc rất nhiều rượu, ồn ào la lối linh ta linh tinh, gã hầu đỡ hắn còn bị đánh cơ…… Thiếu gia, trước giờ Tân thiếu gia thực biết tự kỷ luật, bữa rày có phải hay không có chuyện gì?”

Quý An đang bày chén đũa chợt ngừng, dựng lỗ tai nghe Hoắc Hương luyên thuyên.

Cậu tự thấy mình thực sự rất xấu, thế nhưng không có một chút nào đồng cảm với Tân Trì, quá khứ Tân Trì uống say khó chịu, cậu đều buồn bã thật lâu, nhưng bây giờ suy nghĩ duy nhất cậu nghĩ, chính là Tân Trì say rượu tại sao lại mò mẫm tới Yến phủ, hai nhà rõ ràng một đông một tây, cách cực kỳ xa.

Cậu không hy vọng nhìn thấy Tân Trì nữa.

Hoắc Hương còn bận cảm khái: “Rượu cũng đâu thể giải quyết vấn đề, thiếu gia à, ngài về sau đừng vậy nhé, Bình An thân thể nhỏ nhắn chịu không nổi ngài nghich ngợm đâu.”

Quý An: “!!!!!!!!!!!!”

Yến Hoài tát một phát ót y: “Khỉ con, lời này mà để cha ta nghe thấy, thì vén mông ăn gia pháp đi, Yến gia có thể xảy ra cái chuyện gì, ta mắc mớ gì phải nốc rượu?”

Ăn bạt tai cũng ngăn không xong Hoắc Hương một tấm lòng bà tám, y vẻ mặt tò mò hỏi: “Tân phủ thật xảy ra chuyện ạ?”

Yến Hoài nhìn Quý An liếc mắt, sau đó gật gật đầu, “Ân”, ý vị thâm trường nói: “Nhà hắn vừa làm mất một đại bảo bối.”