Vong Ân

Chương 37: 37: Đương Nhiên




Tác giả có chuyện nói: lãnh một cái tri thức: Càng nhiều bình luận, càng nhiều siêu tầm, càng nhiều sao biển, sẽ càng chữa khỏi bệnh mắt mờ V(^-^)V

- -------------------------------------------------------------------------------------------

Quý An ôm cái tay nải nhỏ chậm rì rì đi về hướng phòng Tân Trì, từ xa liền nghe thấy được âm thanh nói chuyện trong phòng.

Hành động vô thức lấy lò sưởi tay của Quý An làm Tân Trì cảm thấy rằng Quý An vẫn là người của y, vì thế giờ nhớ lại sự tình trên đường cái, y phát hiện, kỳ thật Quý An cũng đâu chính miệng nói sẽ không trở về, vẫn luôn là Yến Hoài thay Quý An trả lời.

Tân Trì dường như tìm được đáp án cho sự thất thường của Quý An rồi —— nằm ở chỗ Yến Hoài.

Quý An tuy rằng nhát gan, đột nhiên thấy chính mình hứa hẹn và bảo đảm không trách cậu, chắc chắn chỉ vì nhất thời còn chưa phản ứng kịp, chứ không phải không muốn trở về.

Ngẫm vậy, y bắt đầu an tâm, đối Yến Hoài nói: “Yến Hoài, thả Quý An về đi.”

“Hắn không mẹ, cha cũng đã chết, vẫn là ta làm người mai táng, từ tám tuổi hơn đã đi theo bên ta, cách làm việc, cách suy nghĩ, tất cả đều là ta dạy, trước nay cũng chỉ biết nghe lời ta ……” Tân Trì hồi tưởng, không khỏi ra vẻ ôn hòa nhoẻn miệng, “Đứa nhỏ thực có điểm thiếu tâm nhãn, ngay cả cha ta hắn cũng dám chống đối, cũng chỉ bởi cha ta mắng ta, sau lại ăn của quản gia một trận đánh, mặt sưng hết lên, ta bôi thuốc cho hắn, hắn còn ngu xuẩn cười, nói không đau đâu.”

“Cho nên sau này, hắn khuyên ta đừng đi cùng bọn Hạ Tề Gia uống rượu, ta liền không đi, hắn khuyên ta sớm hồi phủ một chút, ta liền dẫn hắn về, ta thân làm chủ tử, mà bị hắn quản đến gắt gao.” Tân Trì thoáng ngó Yến Hoài, phát hiện Yến Hoài vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm, lại cong môi thêm chút, tiếp tục nói: “Ngươi thả hắn trở về đi, chuyện phía trước ta nói không so đo chính là không so đo, hắn một mình lang thang ở bên ngoài, ta rất đau lòng.”

“Đau lòng” - hai chữ này Yến Hoài nghe không khỏi cười ra tiếng, Tân Trì thấy Yến Hoài như vậy, đại khái đã nhìn ra ý tứ trào phúng của hắn, bổ sung: “Ngươi không cần nhạo ta đâu, lúc trước ta là lo lắng cha ta biết, mới không thể trắng trợn công khai đi tìm, bằng không cũng không đến mức để người ở trong phủ ngươi hai tháng mà chẳng thăm chẳng hỏi.”

Cái điệu bộ vì Quý An suy nghĩ của y thực sự buồn cười, Yến Hoài trực diện với y chốc lát, bỗng nhiên mặt vô biểu tình hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy lâu như vậy ngươi mới mò tới, An An còn lành lặn đứng ở trước mặt ngươi à?”

Yến Hoài ngóng sang chén chè đựng đầy hạt sen đặt cạnh tầm tay Tân Trì, bỗng nhiên trong lòng không thể nhịn được nữa, nghiến răng hằn học, phải cố gắng lắm hắn mới tự chủ chính mình, không đến mức quá thất lễ: “Ngươi biết ta khi vừa nhặt được hắn, hắn là cái bộ dáng gì không?”

Hắn xoáy vào đôi mắt Tân Trì, thả chậm ngữ khí, đè nặng từng chữ cho Tân Trì nghe:

“Hơn nửa đêm, ta đang ngủ, tự dưng một người nhỏ như vậy, cả người máu me bê bết máu nhào đến phủ ta, trên cổ, trên chân, cổ tay, tất cả đều có bị siết tới bầm đen, vết dao ở đùi sâu thêm một phân nữa, hắn tàn tật là điều khẳng định, mặt trắng bệch như một người chết, chỉ có môi là còn đo đỏ, nhưng lại khô khốc tróc hết da. Thời điểm hắn ngất đi ở trong ngực ta, ta ôm lấy hắn cơ hồ nhẹ còn chưa bằng một phiến giấy mỏng, xương cốt sau lưng nổi từng đốt, đến nỗi đâm cánh tay ta phát đau…… Vậy đấy, Tân Trì, hắn thảm trạng như vậy đấy, hôn mê chỉnh chỉnh một ngày một đêm, ta phải cầm vô số thảo dược quý mới trầy trật cướp được cái mạng nhỏ của hắn về. Nhưng, ngươi biết hắn tỉnh, câu đầu tiên chính là gì không?”

Tân Trì nghe cả người căng gồng lên, loáng thoáng đoán được câu kế tiếp Yến Hoài sắp nói, ào ạt lạnh lẽo từ lòng bàn chân thẳng tắp theo lỗ chân lông lan tràn, y vô thức muốn chặn họng Yến Hoài, nhưng Yến Hoài đã nói ra rồi.

“Hắn hỏi, thiếu gia nhà hắn thế nào.” Yến Hoài rất chậm, rất chậm thốt tới những lời này, gằn từng chữ từng chữ một, hắn nhớ Quý An hơi thở thoi thóp, giây phút ấy lòng hắn cực kỳ đau, kéo theo khẩu khí cũng trở nên phẫn nộ:

“Hắn thiếu chút nữa sống không nổi, còn hỏi ngươi thế nào. Tân Trì, một người như vậy, ngươi thiếu chút nữa đòi sạch mạng hắn. Hiện tại nhẹ nhàng bâng quơ một câu ngươi không trách hắn đâu, cứ thế một hai ép bằng được hắn quay về bên ngươi? Ngươi dựa vào cái gì, ngươi có tư cách gì trách hắn!”

Tân Trì bất giác dời mắt, y không có can đảm nhìn thẳng Yến Hoài.



Y không biết Quý An dáng vẻ thế nào trong khoảng khắc bỏ chạy. Phải, y đích xác ba ngày không có quản Quý An chết sống đấy, nhưng Quý An còn có sức lực dùng nghiên mực đập nát đầu y cơ mà, thiếu chút nữa bị giết phải là y mới đúng, thế quái nào qua miệng lưỡi Yến Hoài, suýt mất mạng liền thành Quý An?

Y trực giác Yến Hoài đang nói dối, là cố ý đem Quý An nói thành thảm như vậy, khiến y cảm thấy hổ thẹn, cắt đứt thời cơ Quý An trở về với y.

Nhưng lành thương rồi, lý do gì, Quý An không trở lại chứ?

Y bản năng lẩm bẩm: “Mạng hắn vốn dĩ chính là do ta cứu ……”

Yến Hoài dứt khoát đem cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, nhẹ nhàng thả: “Vậy hắn cũng đã trả lại cho ngươi xong, Tân Trì, không có ta, An An ba tháng trước đã bị ngươi hại chết. Người ngươi thấy bây giờ, là được ta – Yến Hoài cứu.”

Quý An quay lại đúng lúc Yến Hoài vừa dứt lời.

Tân Trì dựa ngồi đầu giường, sắc mặt xây xẩm, như là bệnh tình nặng thêm, giương mắt bắt gặp Quý An đương ôm tay nải, y lập tức trở nên kích động: “Ngươi thu thập tay nải làm cái gì?”

Quý An vẫn là sợ Tân Trì không hài lòng, thói quen bao nhiêu năm, chốc lát cũng không thể sửa, chỉ gắng gượng im lặng bưng tay nải nhỏ cọ tới chỗ Yến Hoài, tiếng nói yếu ớt thực không có tự tin: “Ta phải đi.”

“Không được!” Tân Trì gắt giọng bác bỏ, sau đó có lẽ tự thấy ngữ khí quá hung hăng, y ngừng lại một chút, mới hòa hoãn xuống, đối Quý An nói, “An An, ngươi không cần hờn dỗi.”

Quý An không phải hờn dỗi, cậu chưa từng cảm thấy Tân Trì đối với cậu làm sự tình gì quá mức cả, như lời Tân Trì lời, mạng cậu sự thật chính là Tân Trì nhặt, không có Tân Trì, có thể cậu đã chết cóng vào cái mùa đông cha mất kia.

Cậu ngay từ đầu chỉ là sợ hãi Tân Trì sẽ tức giận, nên không dám trở về, dần dần nỗi sợ lại chuyển hóa thành một nguyên nhân khác, mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra, cậu không muốn bị tách khỏi Yến Hoài.

Quý An ôm chặt tay nải, lặng lẽ cọ Yến Hoài thêm sát, cứ như cậu phải dán luôn vào thân thể Yến Hoài thì mới thấy an toàn, thực nhỏ lặp lại lần nữa: “Ta phải đi.”

Quý An hai lần liên tiếp nói cậu phải đi, Tân Trì nhìn chằm chằm bao hành lý cậu ôm trong ngực, lần đầu tiên nhận thức được, rằng: chính Quý An, là người thật sự không nghĩ trở về.

Tân Trì hôm nay cuối cùng đã biết cái gì gọi là khủng hoảng, y muốn nhào lên đoạt cái tay nải chướng mắt kia, trân trối nhìn Quý An: “Quý An, là ta nhặt ngươi, ngươi chớ có quên, ta có ân với ngươi.”

Quý An bỗng nhiên nhớ đến trước buổi tối đó, một buổi tối xa hơn nữa, cậu vô tình lỡ nhìn thoáng qua sổ sách Tân Trì, cũng từng bị Tân Trì ngắt cằm uy hiếp thế này.

Nguyên lai Tân Trì đối đãi cậu, thật sự đều chỉ là cậu mèo khen mèo dài đuôi.

Tiếng nói cậu như cũ vẫn rụt rè, nhưng lời nói ra thực nghiêm túc, Quý An kiên định thừa nhận với Tân Trì:



“Nhưng…… Nhưng Quý An là một người vong ân.”

Yến Hoài vốn dĩ sắc mặt rất kém, tới đây lại thật sự không nhịn nữa, cười khẽ —— Bé con đáng thương suốt ngày mít ướt nhà hắn, cuối cùng cũng có thể nói được một câu đường hoàng.

Đằng kia, Tân Trì càng suốt ruột, đã bắt đầu không lựa lời: “Vậy ngươi cũng đừng quên, thân thể ngươi đã cho ta, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”

Y buột miệng xong ngay lập tức hối hận, tâm hoảng ý loạn, bồi cái hứa hẹn: “Ngươi muốn danh phận? Có thể, ta đi thưa với cha ta, được không?”

Quý An trong nháy mắt trợn tròn, cậu bị những lời của y đập cho kinh hãi, lắp bắp trả lời: “Ta, không…… Ta không …… Không phải……”

Phản ứng đầu tiên của Quý An là muốn quay phắt xem nét mặt Yến Hoài, cậu thực sự không muốn Yến Hoài biết chuyện này.

Cậu không sạch sẽ.

Không may, cậu ngăn không kịp, Tân Trì vừa nói ra, Yến Hoài cũng đã nghe rõ mồn một.

Quý An không dám cùng Yến Hoài đối diện, cậu quẫn bách rũ đầu, trừng chằm chằm vào tay nải, chóp mũi lại bắt đầu xót xa, nhưng vẫn ráng đè nén nỗi khổ sở, chầm chậm từng chút cách Yến Hoài dịch ra xa.

Như nhìn thấy hy vọng, Tân Trì nhanh chóng ngọt ngào dỗ cậu: “An An, nghe lời, lại đây nào”

Quý An nước mắt đã giàn giũa, cổ họng nghẹn đặc nức nở, cậu eun rẩy nhìn về phía Yến Hoài, nhưng chưa nhìn tới đã liền không dám nữa, cậu sợ sẽ bắt gặp vẻ chán ghét của hắn đối với cậu.

Nhưng một thoáng thiếp theo, Yến Hoài tay giữ chặt cánh tay cậu, Quý An nghe được, Yến Hoài nói: “Tân thiếu gia, ngươi vốn không thích nam, chính phòng phu nhân, thiếp thất đều có đủ, hiện tại mắc mớ gì lại tới chà đạp Quý An?”

Tân Trì bị chất vấn sửng sốt, chính y còn chưa phản ứng được y vừa mới nói loại lời gì.

Đúng thế, y không dám thích nam.

Tân Trì sắc mặt tối tăm không rõ, nghiến răng vặn lại: “Ta không thích, vậy ngươi thích?”

Yến Hoài vẫn nắm tay Quý An, tuyệt không buông lỏng, trả lời sặc mùi đương nhiên: “Thích, vì cái gì không thích? Ta đến bây giờ không thê không thiếp, chỉ có mỗi An An, Tân thiếu gia chẳng lẽ không cảm có chỗ nào không thích hợp sao?”

- ----------------------------------------------------------------------------------

Editor: Yến ca thiệt vênh váo quá..... nhưng tôi thích......*(^O^)*