Vong Ân

Chương 35: 35: Cảm Lạnh




Tác giả có chuyện nói: Tân Trì: Ta sinh bệnh An An nhất định sẽ tới chăm sóc ta! An An & Yến Hoài: Ta xem ngươi chắc có bệnh bệnh hiểm nghèo khó nói ( xem thường. jpg

- --------------------------------------------------------------------------

Tân Trì thộn ra với màn giường.

Một tháng Quý An bị y an bài đến thôn trang, lúc ấy y không hề cảm thấy hạ nhân xung quanh chân tay vụng về cỡ này.

Nhưng nay trời vào đông, không ai mỗi thời mỗi khắc đều sợ gió đông thổi lạnh y, cũng không có ai có thể tính chuẩn canh giờ y nghỉ ngơi thức giấc mà thu xếp sưởi tốt ổ chăn làm cơm sáng, càng không có ai sẽ ở trời rét căm căm tại thư phòng suốt đêm suốt tối lo lắng cho y.

Y nhịn không được tưởng niệm, vậy năm sau vào hạ thì sao? Còn có người vì y chỉnh chỉnh đêm lay quạt đuổi muỗi chứ?

Có lẽ là bởi vì bệnh tình gây khó chịu, rất nhiều việc xưa kia không thèm để ý, giờ toàn bộ như đèn kéo quân lũ lượt đội vào đầu y.

Một Quý An tay ôm đĩa bánh hoa quế thẹn thùng nở nụ cười với những chiếc răng trắng xíu xiu, một Quý An đỏ mặt chia sẻ với y nói muỗi cắn nô tài sẽ không cắn thiếu gia đâu, một Quý An sợ y uống thuốc chịu đắng mà hớt hải rót nước đút y kẹo mạch nha, còn có Quý An đã buồn ngủ đến đầu gục trái gục phải còn cường chống phẩy gió cho y ………..

Tân Trì cổ họng bỗng nhiên mạc danh dâng lên cổ chua xót.

Y không muốn đem Quý An đưa cho Yến Hoài nữa.

Xung động trong lòng bộc phát không lý do, Tân Trì nỗ lực áp xuống, lại như thế nào cũng áp không xong.

Đại phu bắt mạch khai đơn, thuốc cũng sắc, Thúy Hòa bưng lên hầu hạ Tân Trì uống, có lần kinh nghiệm trước, Thúy Hòa sớm đã thủ sẵn tốt mứt quả mơ, chờ Tân Trì uống hết, nàng sẽ săn sóc dâng qua: “Thiếu gia, uống xong thuốc liền ngủ một lát đi.”

Hương vị mứt mơ quen thuộc, có bỏ thêm hoa quế. Đây cũng là Quý An nghiên cứu ra, Quý An biết y thích mùi hoa quế, luôn luôn tinh tế cẩn thận tạo một ít thú vị nho nhỏ chọc y hài lòng.

—— nguyên lai Quý An thực nhuần nhuyễn khơi niềm vui cho người khác, chỉ là y chưa bao giờ chịu để tâm đến những điều vui vẻ giản đơn ấy thôi.

Tân Trì trong lòng cáu kỉnh, mứt mơ kia làm thế nào cũng không lấp được một hàm cay đắng, y phất phất tay, ngữ khí chất đầy thái độ không kiên nhẫn: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta ngủ một lát.”



Sau khi Quý An mất tích, bị tính khí thất thường của Tân Trì hành hạ nhiều nhất chính là Thúy Hòa hầu hạ bên người, Thúy Hòa biết Tân Trì là lấy sự săn sóc ân cần của Quý An đến bắt bẻ nàng, chỉ có thể thu chén thuốc hiền lành nói: “Vậy thiếu gia ngủ đi, ta ở bên ngoài chờ, có việc thiếu gia cứ gọi ta.”

Tân Trì bực bội trở mình, thảy tấm lưng cho Thúy Hòa, Thúy Hòa tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Cửa đóng, Tân Trì lập tức lăn lộn “Rầm rầm” xoay người —— không đúng, như vậy không đúng, nếu Quý An ở đậy, y khó chịu, cậu sẽ ngoan ngoãn canh giữ bên mép giường xoa ấn cho y, còn sẽ mềm mụp hỏi: “Thiếu gia, ngài đỡ hơn chút nào chưa?”

Bụng dạ có gì đó cứ cồn cào, đâm đâm khiến tâm y chẳng thể bình tĩnh nổi.

Tân Trì thở dài một hơi, mạnh mẽ nhắm mắt ép bản thân vào giấc ngủ, nhưng chỉ nằm nguyên lành trong chốc lát lại bắt đầu bứt rứt, y ngủ không yên ổn, không đến nửa canh giờ liền tỉnh, đầu đau muốn nứt ra, lại phải mời đại phu tới một hồi.

Dằn vặt nhau một phen, bắt mạch một lần lại khai dược một lần, quản gia tiễn đại phu ra cổng, Tề Tam cầm phương thuốc đi hốt, chân chưa kịp nửa bước sang ngạch cửa, Tân Trì đã kêu gã trở về, phân phó: “Đến hiệu thuốc Yến gia mà hốt.”

Tề Tam vốn dĩ cũng tính sang tiệm thuốc Yến gia, bị Tân Trì cố ý dặn dò thế, có chút khó hiểu, nhưng gần đây tâm tình chủ tử tồi tệ, gã mới không khờ đi dẫm đen đủi đâu, thành thành thật thật vâng lời: “Đã rõ thiếu gia.”

Tân Trì biết gã hiển nhiên không minh bạch ý tứ của mình, nhịn nhịn nhẫn nhẫn vẫn là nhịn không nổi, uyển chuyển nhắc nhở: “Nếu phụ trách hiệu thuốc hỏi tới ai bị bệnh, nhớ nói là ta, cứ nói trận phong hàn này thế tới nặng nề rào rạt, ngươi ở bên ngoài đúng sự thật trình bày thôi.”

Tề Tam càng ngốc: “A?”

Nhưng mà Tân Trì sắc mặt khó coi đến dọa người, gã rất thức thời, lập tức nghẹn nghi vấn xuống dạ dày: “A…… Thiếu gia, ta hiểu rồi.”

Tân Trì trong ấn tượng luôn cảm thấy Tề Tam là một tên nhanh trí, nhưng hôm nay y thấy gã chính xác là cái đầu gỗ thì đúng hơn, lửa giận vô lý bốc ngùn ngụt: “Ngươi biết cái rắm nhà ngươi!”

Đại thiếu gia nhà gã trước nay đều duy trì văn nhã, càng chú ý hình tượng hỉ nộ bất hiển lộ, Tề Tam khi nào nghe qua Tân Trì mắng chửi kẻ khác trắng trợn vậy, lập tức giật thót, “Thình thịch” quỳ xuống, một bên ảo não hôm nay vì sao không tìm nổi cái lý do lấp liếm, một bên thấp tha thấp thỏm hỏi: “Thiếu gia…… Nô tài ngu ngốc, thiếu gia vẫn là xin ngài chỉ thị rõ ràng.”

Tân Trì nhìn cũng không nhìn, tùy tay moi một thứ đầu mép giường quăng tới, một tiếng “ầm ầm” trộn lẫn tiếng la lối, đùng đùng trách cứ: “Ta là sai ngươi phong phanh cho Yến gia biết ta bị bệnh, bọn họ nghe thấy sẽ đến thăm bệnh! Cút làm ngay!”

Tề Tam đầu đầy chấm hỏi ăn mắng, loạn lăn một đường bò dậy chạy đi, trong lòng không khỏi nhủ thầm, Yến gia người ta có tới thăm bệnh không chẳng lẽ tới lượt gã một cái nô tài quản?

Tân Trì bệnh thực sự hơi trầm trọng, cái tin này rốt cuộc vẫn lan tới cửa Yến phủ.

Thời điểm quản gia tới bẩm chuyện, cả nhà đang bận dùng bữa chiều, Yến Hoài cùng cha hắn hồi báo kết quả công tác thuận tiện bồi cha hắn ăn cơm luôn, Hoắc Hương chưa trở về, nên Quý An nhận trách nhiệm hầu hạ chia thức ăn. Quý An thận trọng lại dụng tâm, cậu sớm đã thăm dò kỹ càng khẩu vị Yến Hoài, khi gắp chuyên chọn món Yến Hoài thích, cá thì lựa xương sạch sẽ, đồ ăn có gừng băm thì sẽ khảy vài cái rớt bớt, mới hướng bát cơm Yến Hoài đưa qua.



Yến nhị gia thích thú quan sát, thuận miệng khen Quý An một câu, sau đó nói: “Cố ý truyền tin tới chúng ta? Ta tự mình đi thăm vãn bối cũng không quá phù hợp…… Đúng rồi, lão nhị, phía trước hắn không phải còn tới tìm ngươi sao? Ngươi trở về rồi cũng nên có qua có lại, ngày mai qua bển một chuyến đi.”

Yến Hoài chưa kịp tiếp lời, đứa nhỏ vừa mới được khen nghe xong nhanh chóng căng thẳng lên, chiếc đũa chia thức ăn “Xoạch” cái rơi xuống đất.

Quý An tự mình hoảng trước, luống cuống chân tay đi nhặt lấy đũa, trộm ngó sắc mặt Yến nhị gia, tai nghe thấy Yến Hoài đáp ứng: “Tân đại thiếu gia thật bệnh cũng không nhẹ…… Được thôi, ta sẽ đi dòm hắn thử.”

Quý An tâm thần càng khẩn trương, quên bẵng chuyện chiếc đũa nhặt tới đều dính bẩn, vô thức tiếp tục mang đi gắp đồ ăn, bị Yến Hoài nhanh tay lẹ mắt lập tức ngăn cản.

Nhưng mà Yến nhị gia là nhân vật nào, phút chốc ông đã phát hiện ra Quý An đột ngột thất thần, không khỏi nhìn Quý An nhiều thêm hai cái.

Vừa thấy liền biết có vấn đề, Yến nhị gia nhíu mày: “Này…… Ngươi kêu Bình An? Sao ta thấy có điểm giống tên thư đồng hay theo bên người Tân Trì của Tân gia nhỉ?.”

Câu nói vừa thốt, Quý An cả người hóa đá, bản năng hướng bên kia Yến Hoài dịch dịc hai bước nhỏ, lắc đầu phủ nhận: “Không…… Nô tài…… Không phải ạ……”

Cậu suýt nữa chân trái vướng chân phải đem chính mình té ngã, vẫn là Yến Hoài đỡ một phen mới đứng vững.

Yến Hoài cười cậu: “Như thế nào, bị cha ta hồi nãy khen một câu khen thôi mà choáng váng rồi?” Sau đó hắn lại cà lơ phất phơ tự múc chén canh, lại múc tiếp giúp cha hắn một chén, vừa uống vừa nói: “Bình An nhà chúng ta sao có thể cùng tâm phúc Tân gia so sánh, cha à, ngươi chắc hoa mắt đi.”

Cũng đúng, hạ nhân hai phủ đều có khế bán thân, tùy tùng Tân phủ không đạo lý kè kè bên Yến Hoài, Yến nhị gia bưng chén canh con trai nhỏ múc cho ông, mỹ tư tư uống một ngụm, vẫn không yên tâm dặn dò: “Ngày mai qua đó, xách vại rượu bổ ta cất kia mang qua chung, vào đông uống đuổi hàn dưỡng thần.”

Yến Hoài ứng thanh được, dư quang thấy bộ dáng hoảng sợ của nhóc bên cạnh, trực tiếp đặt chén xuống: “Ta ăn no rồi, cha nhớ sớm nghỉ ngơi, ta xin phép đi trước chuẩn bị.”

Yến nhị gia đồng ý, bảo người đưa hắn ra ngoài, lại phân phó người giúp hắn đi lấy rượu thuốc.

Rời khỏi cửa chủ viện, Quý An tức thì không kìm được nữa.

Lá gan cậu mới bị Yến Hoài dưỡng phì, điều này minh chứng bằng việc hiện tại Quý An đã dám chủ động duỗi tay kéo ống tay áo Yến Hoài.

Cậu túm áo hắn, tròn mắt đáng thương ngóng Yến Hoài, tiếng chưa cất mặt đã phiếm hồng, thanh âm mềm mụp có chút vô thố: “Thiếu gia, ngày mai có thể…… Có thể không đi không?”