Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
Tóm lại, Yến Hoài vẫn đem vị cô nương kia thu lưu, nàng không nơi nương tựa, trong nhà đồ vật có thể bán lấy tiền, tất cả đều bán để chữa bệnh cho mẹ, căn bản sống không nổi. Truyện Ngôn Tình
Người là Hoắc Hương khuyến khích hắn cứu, Yến Hoài liền quăng Hoắc Hương lại giải quyết tốt hậu quả, sai y hỗ trợ cô nương mai táng mẹ, sự liệu xong xuôi thì lãnh nàng về.
Hoắc Hương ra cửa hơn một tháng, nôn nóng quay về thăm người thương, gần đến sinh nhật người ta rồi, y vốn là tính chuồn khéo. Quay đầu vừa thấy cô nương bộ dáng đáng thương khóc thở không nổi, rốt cuộc chỉ có thể không tình nguyện ở lại cùng quản sự.
Y móc ra một cây trâm tinh xảo được gói kỹ trong bọc, như chuyện lạ mà trịnh trọng phó thác Quý An: “Bình An, ngươi nhất định phải đem cây trâm này tặng giúp ta thực sớm nhé, chính là nhà bán bánh bao thứ ba phố Chính Dương phía đông ấy, nhà muội tử Đông Sinh.”
Quý An tuy rằng cung phản xạ hơi dài, nhưng cũng không đần, cậu minh bạch Hoắc Hương đây là ý gì, nhưng nghĩ đến giúp người khác tặng quà cho một cái cô nương, cậu so với đương sự tặng quà còn thẹn thùng hơn, đỏ mặt bảo đảm: “Ân ân.”
Kết quả vừa lên xe ngựa, Yến Hoài liền xòe to bàn tay trước mắt cậu: “Đưa cho ta.”
Quý An nghe không hiểu, ngốc ngốc nhìn Yến Hoài: “A?”
Bàn tay đẹp của Yến Hoài nằm trơ trơ ngang cằm cậu, lặp lại: “Cái cây trâm của Hoắc Hương.”
Đối với lời nói của Yến Hoài, Quý An phản ứng đầu tiên thông thường sẽ là nghe lời, nhưng lần này thực hơi khó.
Cậu không biết sao Yến Hoài muốn lấy cây trâm này, Hoắc Hương đã nghiêm trang nhờ cậy cậu như vậy, cậu không thể cô phụ gửi gắm của y, bắt lấy cây trâm ấp a ấp úng: “Hoắc Hương nói đây là muốn tặng cho Đông…… Đông Sinh cô nương mà.”
Yến Hoài “Ân” một tiếng, thực bình tĩnh tiếp: “Ta bảo nha hoàn trong phủ đi đưa, nào có cái đạo lý nam tử xa lạ thay nam tử khác tặng trâm cho cô nương nhà người ta bao giờ.”
Hình như đúng thật.
Vấn đề là Quý An lại ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu cũng không thể nói rõ được không đúng chỗ nào, vậy nên chỉ phải ngoan ngoãn ngập ngừng đem cây trâm đưa cho Yến Hoài.
Yến Hoài cất cây trâm kia đi, đánh cái ngáp, cả người thân mình lệch sang ngả lên đùi Quý An, cực kỳ thả lỏng: “Hôm qua không ngủ ngon, An An cho ta ké miếng.”
Trọng tâm của Quý An lập tức từ nơi cây trâm chuyển dời đến vị trí Yến Hoài đang gối, cậu sợ Yến Hoài nằm không thoải mái, lại sợ chính mình động một chút sẽ ồn ào hắn, sống lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm nghiêm, một bộ động cũng không dám động, nhịp tim lại hoàn toàn tương phản, bùm bùm bùm đánh trống còn hăng hái gấp mấy lần Hoắc Hương nhảy nhót cả ngày.
Cách lâu sau, chờ Yến Hoài thở sâu, chứng tỏ hắn đã ngủ say, Quý An mới dám lặng lẽ vươn tay, thực nhỏ, thực nhẹ chạm chạm đôi mắt Yến Hoài.
Cậu tựa tên trộm nhỏ, chỉ dám âm thầm trộm chạm xíu thôi xong bay nhanh rụt tay về, giấu ở sau lưng, như thể nhanh chút thì sẽ không bị ai tóm được hành động cậu vừa làm, mặt mạc danh phiếm hồng một mảnh.
Lượt về hơi chậm hơn lượt đi.
Một đường bắc thượng, thời tiết dần dần lạnh lẽo, chờ thời điểm tới nơi, nhiệt độ đã thấp đến phải mặc thêm áo choàng.
Tin tức nhị thiếu gia hồi trình đã sớm truyền về từ lâu, Yến nhị gia cả ngày càm ràm thằng trai nhỏ không đàng hoàng giờ căn bản ngồi không được, đích thân ra cửa đón, còn dặn dò phòng bếp nấu nhiều chút món Yến Hoài thích, sợ thằng nhóc lần đầu tiên một mình xa nhà dọc đường đã ăn nhiều vất vả.
Mà, khi mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo, nhị thiếu gia lại chờ mãi chờ mãi cũng chẳng thấy bóng đâu…..
Xe ngựa Yến Hoài, đang đi ngon lành nửa đường thì bị người chắn ngang.
Tân Trì khoác kiện áo hồ ly lông đen, biểu tình nhàn nhạt, như tình cờ đụng phải Yến Hoài, y chào hỏi: “Yến huynh.”
Quý An ở trong xe ngựa, nghe thấy đúng giọng Tân Trì, nháy mắt cơ bắp toàn thân căng cứng.
Thời gian bám đuôi Yến Hoài du ngoạn giống một hồi mộng đẹp, cậu tự tại, vui vẻ, vô ưu vô lự, nhưng mộng chung quy cũng phải tỉnh, hiện giờ cậu đã trở lại, Tân Trì cũng đã tìm tới cửa.
Cậu vô thức bắt chặt tua rua đệm, co bản thân ép mình vào góc xe, theo bản năng tìm kiếm sự tồn tại của Yến Hoài, gấp gáp muốn kéo tay hắn, rồi lại ngay khoảnh khắc Yến Hoài vén mành xe ngựa giật mình thu trở về.
Ngoài xe, cơ mặt Tân Trì khẽ thay đổi, ánh mắt thinh lặng xoáy vào người Quý An.
Y nghi hoặc.
Y vẫn luôn nhìn Quý An, không có khả năng bỏ lỡ bất luận cảm xúc nào của gương mặt cậu, nhưng ở cái giây phút Quý An thấy y kia, lại không có kinh hỉ, tưởng niệm y suy nghĩ, chỉ có sự hoảng loạn và sợ hãi, thậm chí máu cậu cũng cơ hồ rút sạch.
khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đáng yêu thân thiết ấy, ánh mắt trong vắt, một thân nhỏ nhỏ gầy gầy ấy, khiến người mủi lòng lợi hại.
Y lăng lăng nhìn Quý An, ý đồ từ dáng hình Quý An tìm lại được sự quyến luyến ỷ lại y quen thuộc.
Tiếc là, Yến Hoài không nể tình mà đâm bang bầu không khí vi diệu này: “Tân thiếu gia, có việc?”
Tân Trì có chút khống chế không xong cảm xúc bản thân, hung hăng nhéo lòng bàn tay, mới giúp chính mình không có vẻ thất thố nữa, y giơ tay chỉ chỉ Quý An, lên tiếng: “Ta tới đây đón hắn trở lại.”
Y bất động thanh sắc mà hít thật sâu, cảm thấy Quý An sợ hãi là điều hiển nhiên, đứa nhỏ đi theo bên người y suốt nhiều năm, ngay cả cái chén cũng chưa lỡ tay một lần, kỷ luật còn thành thật, tự nhiên thiếu chút suýt giết chết y, đương nhiên sẽ sợ.
Nghĩ vậy, y hướng Quý An duỗi tay, bao dung mở lời: “Quý An, thiếu gia tới đón ngươi. Không cần sợ, sự tình lúc trước hoàn toàn không trách ngươi.”
Đúng dự đoán của Tân Trì, Quý An quả nhiên hốc mắt lập tức đỏ.
Đáng thương như vậy, ngu si như vậy.
Tân Trì thực vừa lòng, y biết chắc Quý An sẽ không rời nổi y, liền bước tiếp phía trước một bước, tung ra cái ban ân to hơn: “ngươi trở về rồi chỉ cần lưu tại bên ta, không phải đi thôn trang, ngươi không phải vẫn luôn muốn kề cận ta sao? Ta đáp ứng ngươi.”
y vươn thẳng cánh tay, chờ Quý An chạy tới. Nếu Quý An đề nghị, y cũng có thể nhẫn nại cho phép Quý An ôm một cái, rốt cuộc nhóc con đã phải bị kinh hách rất lớn, còn y lại tồn tâm đem người ta khóa chặt bên người.
Nhưng, ngay sau đó, y trơ mắt thấy Quý An run rẩy rụt sâu vách xe.
Hành động đó tức khắc kích động Tân Trì, hai tháng nay y vô cùng khó chịu, thật vất vả mới chờ được Yến Hoài trở lại, hôm nay nhất quyết phải lôi bằng được Quý An về.
Nhóc con ở bên ngoài bị uất ức, Tân Trì ngầm đồng ý Quý An có thể cùng y náo loạn, y cũng có thể nhịn tính tình dỗ cậu.
Điểm mấu chốt của Tân Trì vốn đã bị đẩy tới đẩy lui. Quý An thế mà lại cự tuyệt y.
Tân Trì sắc mặt trở nên cực kỳ khó xem, bởi vì còn ở trên đường cái và trước mặt Yến Hoài, phải khó khăn lắm mới ép xuống không động thủ, nhưng ngữ khí lại mang đầy đe dọa: “Quý An, ngươi quấy rầy yến huynh lâu lắm rồi, đâu có đạo lý ở lỳ tại phủ nhà người khác không trở về?”
Phủ nhà người khác ư?.
Quý An không muốn thừa nhận Yến Hoài là người khác, nhưng cậu đích đích xác xác là hạ nhân do Tân Trì nhặt.
Cậu cái gì đều nói không nên lời, mũi chua xót, ngực nghẹn khuất, mặc dù trên người còn đang khoác quần áo Yến Hoài, cậu đã có thể cảm giác mình ngay lập tức không thể canh giữ ở bên hắn nữa rồi, nước mắt không kiềm chế nổi tí tách rơi.
Quá khứ, nếu Tân Trì đáp ứng với cậu điều kiện như vậy, có thể cậu còn vui mừng đến nhảy cẫng lên, nếu thấy Tân Trì đứng ở gió lạnh, còn sẽ đau lòng y có thể trúng lạnh hay không, có thể gặp gió buốt sinh bệnh hay không, nhưng hiện tại đầu cậu không đủ dùng, rối loạn lung tung, chỉ còn duy nhất một ý niệm: Cậu không muốn rời đi.
Nhóc mít ướt miệng như hũ nút, muốn gì khao khát gì cũng ủ trong lòng, Yến Hoài thầm thở dài, duỗi tay cố định bàn tay không kiểm soát lẩy bẩy của cậu, mới thong thả đáp Tân Trì: “An An về sau đi theo ta.”
Lời này nói ra vô cùng ngang ngược, Tân Trì bị hắn làm cho tức tới mức phì cười, quăng luôn trách nhiệm duy trì giao tình hai gia tộc: “Đi theo ngươi? Hắn là hạ nhân nhà ta, Yến huynh, trước kia hắn phạm sai lầm sợ hãi, trốn ở trong phủ ngươi, ngươi thiện tâm thu lưu hắn, nhưng liên quan gì mà dám nói ‘ Về sau đi theo ngươi ’?”
Quý An run bần bật, nước mắt chuỗi chuỗi trào xuống, cậu cắn chết môi cũng quyết không rên một tiếng.
Yến Hoài liếc cậu, thực sự hoàn toàn không thể trông cậy vào chính bản thân Quý An tự đứng lên đấu tranh, đành mở tay đem người hợp vào trong lòng ngực, thản nhiên nói: “Chính là thế này.”
Tân Trì sắc mặt tối sầm, người rành rành là của y, Yến Hoài bày cái thái độ kia ý tứ gì?
Y cắn chặt răng, một câu “Hắn đã sớm cho ta thượng qua” lượn lờ ở đầu lưỡi lại chịu đựng nuốt ngược vào yết hầu, y không thể như trò cười, tại trước mắt người ngoài thừa nhận chính mình đi ngủ một tên nam nhân, chỉ có thể đanh giọng hỏi Quý An lần nữa: “Quý An, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có đi theo ta không?”
“Không đi.” Yến Hoài ôm bả vai Quý An, thuận khí giúp cậu, thuận tiện thay cậu trả lời Tân Trì, còn bổ sung một câu, “Hơn nữa, khế ước thân của An An, cũng không ở Tân phủ, đúng không?”