Tân Trì một lần nữa mở cửa thư phòng, đã là việc của ba ngày sau.
Quý An đói đến cả người kiệt sức, cơ hồ hơi thở chỉ còn thoi thóp, nhưng khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cậu vẫn giãy giũa lăn từ ghế dài xuống, vừa nhìn thấy là Tân Trì thì cố gắng cong môi cười: "Thiếu gia, ngài đã đến đây rồi. "
Tân Trì vừa uống qua rượu, không biết nhiều cỡ nào nhưng mùi rượu trên người thực nặng. Y cười cười, vươn tay nhéo cằm Quý An híp mắt so so, tựa hồ rất hài lòng, liền ném món đồ trong tay cho Quý An, lệnh: "Thay."
Đó là một bộ váy, sắc đỏ tươi, mặt trên điểm xuyết những hoa văn xinh đẹp được thêu bằng chỉ vàng.
Quý An vô lực giờ thêm chút chần chờ, không biết phải làm sao mà cầm cái váy rực rỡ kia nhìn Tân Trì. Tân Trì càng tức giận: "Không nghe thấy sao? Thay."
Bộ y phục tinh xảo lộng lẫy nhưng thực sự cũng vô cùng phức tạp, Quý An chưa từng chạm qua quần áo nữ tử, chân tay vung về lăn lộn nửa ngày mới rốt cuộc tròng được vào người.
Nhan sắc đỏ thẫm bao vây lấy cậu, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của cậu, như bông hoa tuyết dịu dàng rơi xuống nhụy hồng mai. Vòng eo Quý An thon gầy, mặc váy áo nữ tử cũng không quá chật chội, trái lại, khóa trong ấy càng có vẻ một tay người là có thể ôm gọn, thả xuống suối tóc đen dài, lập tức hiên ra một nét mỹ - nam nữ miễn bàn.
Nhưng Quý An không tự biết điều đó, cậu chỉ cảm thấy mình mặc váy áo nữ nhân trông thật kỳ quái mà thôi, không được tự nhiên kéo kéo vạt áo, nhỏ giọng: "Thiếu gia, nô tài mặc xong rồi." Âm thanh vừa dứt, Tân Trì đã bồng cậu lên.
Mùi rượu lập tức càng nồng nặc. Quý An đột nhiên lơ lửng trên không, vô thức nắm lấy vạt áo trước Tân Trì, mắt chăm chú nhìn y, trong ánh mắt lấp toàn cảm xúc lo lắng sũng nước.
Tân Trì mỉm cười, hôn lên mắt Quý An, sau đó vững vàng đem người thả lên ghế dài, y chặt chẽ đè cậu dưới thân, ái muội nặng nề nói bên tai Quý An: "Đẹp quá, An An sau này mặc váy đi. Gia đêm nay cưới ngươi, thế nào?"
Quý An hít một hơi sâu, trợn to mắt nhìn Tân Trì.
Váy trang đỏ rực, nguyên là hỉ phục.
Nhưng Tân Trì không quan tâm, y ôm Quý An vào lòng, một chút một chút vuốt tóc Quý An, bộ dáng thực thương tiếc, sau đó chậm rãi hôn cậu.
Quý An cảm thấy mình sắp ngất rồi, có thể là do đói, hoặc có thể là bị chấn kinh đến ngất.
Tân Trì đang đem một đêm này thành đêm động phòng hoa chúc của y, từng chút một dỡ xuống chiếc váy đỏ Quý An thật vất vả mới mặc xong, bồi hồi trên người cậu, cười khen: "Tân nương của gia thật xinh đẹp."
Quý An động cũng không dám động e ngại nhìn Tân Trì, khóe miệng khẽ mở, ngây dại nghe Tân Trì hỏi cậu: "Là chính ngươi câu dẫn ta trước, hiện tại ta muốn cưới ngươi, sao không nói lời nào, ửm? Không muốn. "
Giọng nói kia ồm ồm bên nách tai truyền đến hơi ẩm quanh cổ, Quý An run rẩy, cậu không biết nam nhân bằng cách nào có thể cưới nam nhân, nhưng nếu là thiếu gia......
Quý An dù thực sợ hãi mà ôm lấy cánh tay Tân Trì, tiếng phát ra lại như nỉ non: "Nguyện ý ạ."
Tân Trì mỉm cười, có vẻ y rất thỏa mãn, ngữ khí ôn tồn: "Ngoan."
Vừa nói, y vừa duỗi tay xuống vén váy Quý An, từ từ vén lên trên, nhéo nhéo khối thịt mềm kia: "Nếu ngươi đã nguyện ý vì gia sưởi ấm giường, vậy… thứ này liền từ bỏ đi."
Y chuyển tới mặt sau chạm chạm, nói tiếp: "Dù sao đây cũng mới là chỗ ngươi có thể dùng để hầu hạ nam nhân."
Quý An đã đói, khuôn mặt không còn chút máu vốn trắng bệch “xoẹt” một cái thành tái xanh. Cậu còn chưa kịp mừng rỡ vì Tân Trì muốn lấy cậu, giây sau đã lâm vào khiếp vía tột cùng.
Cả người cậu bắt đầu phát run, nhưng vẫn không dám đẩy Tân Trì ra, giọng nói so với muỗi kêu còn bé hơn: "Thiếu gia, không thể được đâu... nô tài sẽ chết mất... thiếu gia..."
Tân Trì vuốt ve tóc cậu, rất dịu dàng, nhưng lời nói khỏi miệng toàn những câu chữ thực dọa người: "An An đừng sợ, không chết được, chỉ đau một chút thôi. An An xinh xắn như vậy, cất thứ đồ vật thừa này đi, gia tương lai sẽ chỉ thương một mình ngươi."
Trên tay y không biết khi nào thủ sẵn một cây dao ngắn, ở dưới thân Quý An khoa tay múa chân.
Đến đây, lưng Quý An đã ròng ròng mồ hôi lạnh, thét chói tai kinh hoảng vùng vẫy: "Không ------------"
Người uống rượu xong tinh thần tất không đủ, Quý An vặn thân mình trốn, mũi dao nhọn tránh được chỗ yếu hại lại đồng thời cứa vào chân cậu, đau đớn bén nhọn tức khắc ập lại, Quý An rốt cuộc cũng phải khóc thành tiếng.
Cậu đã ba ngày không ăn, sức lực thật nhỏ, dưới áp lực của Tân Trì giãy giũa cỡ nào cũng không thoát được, bất lực và sợ hãi: “Thiếu gia, nô tài sai rồi, nô tài cầu xin ngài, thiếu gia, cầu xin ngài. "
Tân Trì thô bạo hôn Quý An, đè cậu xuống, điên cuồng muốn cởi tiết khố cậu.
Dao buốt quá, Quý An có thể cảm giác được lưỡi dao đang dán vào đùi mình. Thiếu gia thật sự có ý định muốn thiến cậu, chứ không phải bởi vì y uống quá nhiều nói lời say.
Quý An thực sự hãi hùng, liều mạng giãy giũa tuyệt vọng, hai chân thon gầy kịch liệt khua khoắng cố gắng đẩy Tân Trì ra khỏi người. Trong lúc nóng nảy, lưỡi dao lại xẹt qua đùi cậu lần nữa, xót tới mức cậu thiếu chút ngất đi, mà Tân Trì bị Quý An phản kháng chọc giận, tức tối tát vào mặt Quý An: "Đừng nhúc nhích."
Quý An khóc đến thở không nổi, van xin: "Thiếu gia, ngài buông nô tài ra đi, nô tài đi thôn trang mà. Cả đời này nô tài sẽ không bao giờ trở về gây chướng mắt ngài nữa."
Nhưng Tân Trì trước sự cầu xin thê lương này không hiểu sao bị kích càng nổi điên hơn, y bóp chặt cổ Quý An, hung tợn rít qua kẽ răng: "Cả đời không bao giờ quay lại? Quý An, ngươi chỉ có thể gả cho ta. ngươi bị ta chơi qua rồi, về sau cũng chỉ có thể cho ta chơi, ngươi còn muốn đi tìm tên nào?! "
Cảm giác khó thở như hàng tấn nước lũ nhấn chìm cậu, Quý An gào khóc, khát khao sống sót khiến cậu không thể quan tâm đến bất cứ cái gì. Hai cánh tay vung vẩy, sờ soạng được thứ nào liền bản năng cầm thứ đó đập vào đầu Tân Trì, thậm chí ngay cả cậu cũng không nhận thức được.
Đó là một cái nghiên mực.
Hồi ấy, khi Tân Trì đọc sách đọc sổ, Quý An đã dùng cái nghiên mực này để mài mực phô giấy cho y.
Tân Trì bàng hoàng, ngã xuống đất. Máu từ thái dương chậm rãi chảy ra.
Quý An cuối cùng cũng có thể hít khí, hồng hộc thở dốc thật sâu, hất mạnh Tân Trì xuống khỏi cơ thể, nhanh chóng bò đến góc tường rúc người lại.
Cậu từ bờ vực cái chết vật lộn trở về, cuộn trong góc một thời gian dài mới dần dần hoàn hồn.
Nhìn phía đằng xa, Tân Trì còn đang nằm trên cái ghế kia, bên cạnh đầu lênh láng vũng máu lớn.
Quý An vừa mới trong cơn khiếp hoảng giãy nảy bò ra, giờ lại rơi vào nỗi sợ hãi có thể giết chết thiếu gia, cậu lập cập lẩy bẩy vươn tay thăm dò hơi thở của Tân Trì, cảm nhận thấy một tia hô hấp, nháy mắt ngã lộn nhào, òa khóc từ trong thư phòng cuống quýt chạy ra ngoài.
Thiếu gia tuy không chết, nhưng cậu không dám kinh động người trong phủ. Trong suy nghĩ biết phải tìm người đến cứu Tân Trì, lại chỉ dám không ngừng bỏ chạy. Chờ Quý An phản ứng lại rồi, mới phát hiện bản thân thế mà đã chạy đến Yến gia.
Phải rồi, ở đây, trừ bỏ người Tân gia, những người duy nhất cậu nhận thức, có thể nói chuyện cũng chỉ còn Yến Hoài và Hoắc Hương.
Hỉ phục đỏ tươi rách nát tan tác, tóc tai tán loạn lung tung, trên người bê bết máu hòa nước mắt, cậu chật vật thảm thương té ngã ở trước mặt người gác cổng Yến gia, chống một hơi cuối cùng thì thào: “Ta tìm Hoắc Hương.”
Gác đêm Yến gia sửng sốt, nữ tử trước mắt bộ dáng tơi tả như vậy, không biết đã đụng phải chuyện gì, gã lo lắng tên nhóc Hoắc Hương đã xúc phạm đến cô nương gia đình đàng hoàng. Thế là, dù không dám đi hồi bẩm lão gia, nhưng vẫn theo lời cậu, giúp đỡ cậu đi tìm Hoắc Hương, để Hoắc Hương một bên trông giữ, còn gã một bên đi báo nhị thiếu gia tới.
Trời khuya lắm rồi, Yến Hoài đã ngủ say, bị người đánh thức sắc mặt không quá tốt.
Hắn thắc mắc sao huynh trưởng còn chưa chịu tới, làm hại hắn phải nửa đêm lơ lắc bò dậy đi xử lý mấy chuyện này.
Nhưng khi hắn khoác quần áo vội vàng ra ngoài, khoảnh khắc thấy người mà tên gác đêm mang lại, vẻ không kiên nhẫn trên gương mặt tức thì biến mất – đâu ra nữ tử đáng thương nào, đây rành rành là con thỏ nhỏ của Tân gia.
Là nam!
Hắn cởi áo khoác ngoài bọc cho Quý An, cúi người ôm cậu lên, nhẹ nhàng gọi: "Quý Bình An, tỉnh tỉnh."
Quý An nỗ lực rút chút hơi tàn, trong một giây nhìn thấy Yến Hoài kia, cậu sụp đổ, chỉ lẩm bẩm: "Cứu cứu ta..." thiếu gia.
Cậu cho rằng mình đã nói rõ, nhưng thật ra chưa hết câu đã bất tỉnh nhân sự, Yến Hoài chỉ nghe thấy ba chữ "Cứu cứu ta". Hắn quyết định bế ngang cậu lên, phân phó gác đêm: “Đây là bằng hữu của ta, sợ là trong nhà gặp sự tình, chờ ta đã điều tra xong lại bẩm báo cha ta, không cho phép các ngươi nhiều lời, đã biết chưa?”
Editor: Giờ chẳng lẽ tui đặt tên chương này là “Suýt Thiến”………