Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 8: Sự Lạnh Lùng và Nỗi Đau Kín Cả




Cuộc chiến đã kết thúc với chiến thắng vang dội của thiên giới. Tuy nhiên, bầu không khí trong cung điện vẫn còn đọng lại nỗi u ám của những trận đánh khốc liệt. Dù Định Phong đã trở về, anh vẫn mang theo vẻ lạnh lùng và sự xa cách không thể hòa tan.

Vân Nhiên đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra ngoài vườn hoa đầy sắc màu nhưng tâm trí cô lại lạc vào một không gian khác. Mặc dù bề ngoài thiên giới vẫn rực rỡ và yên bình, nhưng trong lòng cô, cảm giác lo âu và nỗi đau ngày càng gia tăng. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, dù cho Định Phong đã trở về an toàn.

"Chắc chắn có điều gì đó không ổn," Vân Nhiên thì thầm với chính mình. Cô cảm nhận được trái tim mình như bị siết chặt, và những cơn đau nhói ngày càng trở nên dữ dội hơn mỗi khi nghĩ về Định Phong.

Ngày hôm đó, Định Phong xuất hiện trong đại điện, nơi các vị thần và cư dân đều tụ tập để chào đón anh. Được sự hoan nghênh nồng nhiệt, nhưng Định Phong không mỉm cười, không nói lời cảm ơn, chỉ cúi đầu và giữ vẻ mặt lạnh lùng. Sự khác biệt giữa sự chào đón và thái độ của anh khiến mọi người cảm thấy bối rối.

Vân Nhiên đứng ở góc phòng, quan sát Định Phong với ánh mắt đầy lo lắng. Cô thấy anh di chuyển một cách nhanh chóng qua đám đông, không hề dừng lại để trò chuyện hay đáp lại lời chúc mừng của mọi người. Ánh mắt anh trống rỗng, như thể anh đang mang một gánh nặng không thể chia sẻ.

Khi bữa tiệc kết thúc, Vân Nhiên quyết định tìm cơ hội để trò chuyện với Định Phong. Cô di chuyển nhẹ nhàng qua các hành lang vắng vẻ của cung điện, hy vọng có thể gặp anh một cách riêng tư.

Cuối cùng, cô tìm thấy Định Phong đang đứng một mình trên ban công, nhìn ra ngoài bầu trời tối đen. Ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh huyền bí. Vân Nhiên bước tới gần, cảm giác hồi hộp lấp đầy lòng cô.

"Định Phong," cô lên tiếng nhẹ nhàng, sợ rằng sự xuất hiện của mình có thể làm anh giật mình.

Định Phong quay lại, ánh mắt anh lạnh lẽo như những vì sao trên bầu trời đêm. “Vân Nhiên.”

Cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn khi đối diện với ánh mắt của anh. “Anh đã trở về an toàn. Tôi… tôi rất mừng vì điều đó.”

Định Phong gật đầu nhẹ, nhưng không có thêm lời nào. Sự im lặng kéo dài, làm cho không khí giữa họ trở nên nặng nề. Vân Nhiên cảm thấy sự lạnh lùng của anh như một bức tường không thể vượt qua.

“Có phải… có điều gì không ổn?” Vân Nhiên hỏi, cố gắng tìm hiểu. “Tôi cảm thấy… có gì đó không đúng. Anh có vẻ rất xa cách.”



Định Phong thở dài, ánh mắt anh rời khỏi Vân Nhiên và nhìn ra ngoài. “Cuộc chiến đã để lại những vết thương không thể chữa lành bằng cách đơn giản. Tôi cần thời gian để hồi phục và tìm lại chính mình.”

Vân Nhiên cảm thấy nỗi đau trong lòng mình lại tăng lên. “Nhưng… anh đã trở về rồi. Tôi không hiểu tại sao anh vẫn giữ khoảng cách như vậy. Có phải là vì tôi?”

Định Phong quay lại, ánh mắt anh ánh lên sự đau đớn. “Không phải, Vân Nhiên. Không phải vì cô. Tôi chỉ… không thể hiện cảm xúc của mình. Đó là cách tôi đối diện với nỗi đau.”

Những lời nói của Định Phong như một nhát dao sắc bén cắt vào trái tim Vân Nhiên. Cô cảm thấy sự thất vọng và nỗi đau dâng trào. “Nhưng tôi cảm thấy như trái tim mình đang yếu dần. Mỗi lần nghĩ về anh, tôi cảm thấy một cơn đau nhói không thể giải thích được.”

Định Phong nhìn cô, vẻ mặt của anh hiện lên sự bối rối. “Có thể… đó là sự kết nối giữa chúng ta, dù tôi không thể giải thích được.”

Vân Nhiên cảm thấy sự bất lực trong giọng nói của mình. “Tôi không biết nữa. Tôi chỉ muốn anh hiểu rằng tôi lo lắng cho anh, và tôi muốn anh biết rằng tôi sẵn sàng ở bên anh.”

Định Phong im lặng, ánh mắt anh tràn đầy sự áy náy. “Cảm ơn cô, Vân Nhiên. Nhưng hãy hiểu rằng có những điều tôi không thể thay đổi ngay lập tức.”

Vân Nhiên gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trái tim cô đang bị xé nát. “Tôi hiểu. Tôi sẽ chờ đợi.”

Khi Định Phong rời đi, Vân Nhiên đứng lại một mình trên ban công, cảm giác nỗi đau trong lòng mình càng lúc càng sâu sắc. Dù anh đã trở về an toàn, nhưng sự lạnh lùng của anh khiến cô cảm thấy như một phần của mình vẫn đang thiếu vắng.

Cô đứng đó, nhìn vào bầu trời tối đen và cảm nhận sự đơn độc của mình. Những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng khiến cô cảm thấy như đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng. Cô biết rằng mình cần phải kiên nhẫn và chờ đợi, nhưng không biết đến bao giờ sự lạnh lùng của Định Phong mới tan biến, và mối liên kết giữa họ mới có thể được làm sáng tỏ.

**Hết chương**