Gió vẫn thổi qua những cánh đồng lúa mạch rộng lớn, làm xôn xao những ngọn cỏ xanh rì. Nhưng trong ngôi nhà tạm bợ nơi Vân Nhiên và Định Phong đang trú ẩn, không khí u ám và căng thẳng. Ánh sáng mặt trời không còn ánh lên niềm vui như trước, mà chỉ làm nổi bật sự mệt mỏi và kiệt sức trên gương mặt của Vân Nhiên.
Cô ngồi trên giường, ánh mắt mờ đục nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù tinh thần vẫn tràn đầy hy vọng và kiên định, cơ thể cô lại ngày càng yếu ớt. Những cơn đau nhói không ngừng hành hạ cô, và mỗi ngày trôi qua, sức sống trong người cô dường như bị rút cạn dần.
Định Phong ngồi bên cạnh, đôi mắt anh không rời khỏi Vân Nhiên. Anh cảm thấy một sự bất lực tột cùng khi thấy người mình yêu đang phải chịu đựng đau đớn mà anh không thể làm gì để giúp đỡ.
"Vân Nhiên," Định Phong gọi, giọng anh đầy lo lắng. "Em cảm thấy thế nào?"
Vân Nhiên quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười yếu ớt. "Tôi vẫn ổn, Định Phong. Chỉ là... tôi cảm thấy mệt mỏi hơn thôi."
"Đừng cố gắng quá sức," Định Phong khuyên, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh. "Chúng ta vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, nhưng tôi sẽ không từ bỏ."
"Anh đã làm tất cả những gì có thể," Vân Nhiên nói, giọng nói cô mang theo sự kiên nhẫn và an ủi. "Chúng ta sẽ tìm ra cách. Tôi tin vào tình yêu của chúng ta."
Một cơn gió lạnh lẽo thối qua, làm không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo hơn. Định Phong đứng dậy, cảm thấy sự bức bối dâng trào trong lòng. Anh cần phải hành động, cần phải làm điều gì đó để thay đổi tình thế này.
"Chúng ta sẽ đi tìm Thần Tịnh Nguyên," Định Phong quyết định. "Có thể vị thần đó đã tìm ra cách giải quyết nào đó mà chúng ta chưa biết."
"Nhưng Thần Tịnh Nguyên đã cảnh báo rằng giá phải trả sẽ rất lớn," Vân Nhiên nhắc nhở, lo lắng. "Chúng ta không thể mạo hiểm với mạng sống của một trong chúng ta."
"Chúng ta phải làm gì đó," Định Phong khẳng định, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm. "Dù cái giá là gì, tôi sẽ không để em phải chịu đựng thêm nữa."
Khi Định Phong chuẩn bị ra ngoài, một cơn đau đột ngột làm Vân Nhiên gục xuống. Định Phong vội vàng quay lại, ôm lấy cô trong vòng tay. "Vân Nhiên! Em ổn chứ?"
Vân Nhiên cố gắng cười, mặc dù vẻ mặt cô đã nhợt nhạt. "Tôi... không sao. Chỉ là cơn đau... tạm thời thôi."
Định Phong cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Anh không thể chịu nổi khi thấy người mình yêu đau đớn mà không thế làm gì. Anh siết chặt tay Vân Nhiên, cảm giác sự lo lắng và sợ hãi tràn ngập trong anh.
"Chúng ta không thể cứ thế này mãi được"" Định Phong nói, giọng anh đầy sự quyết tâm. "Em hãy nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ đi tìm kiếm thêm manh mối. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
Vân Nhiên nhắm mắt, cố gắng hít thở đều đặn. "Tôi tin tưởng anh, Định Phong. Hãy làm những gì cần thiết để chúng ta có thể giải quyết vấn đề này."
Định Phong đứng dậy, rời khỏi căn phòng với sự quyết tâm mạnh mẽ. Bước chân anh vững vàng, mặc dù trong lòng đầy lo lắng và áp lực. Anh cần phải tìm ra cách, cần phải làm mọi thứ để cứu Vân Nhiên.
Cả hai đều biết rằng thời gian đang dần cạn kiệt. Căn bệnh mà Vân Nhiên mắc phải đang dần trở nên nghiêm trọng, và Định Phong không thể chịu nổi khi thấy tình yêu của mình đang dần ra đi. Anh không thể chấp nhận
viec phai tur bo, khong the de co phai chiu dung them nนa.
Trong hành trình tìm kiếm, Định Phong phải đối mặt với nhiều thử thách và khó khăn. Nhưng trong mỗi bước đi, anh luôn mang theo niềm tin và tình yêu mãnh liệt dành cho Vân Nhiên. Anh biết rằng dù cho bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ không từ bỏ. Anh sẽ tiếp tục chiến đấu để tìm ra giải pháp, để cứu người mình yêu khỏi số phận đau đớn này.
**Hết chương*