Ánh sáng của mặt trời vừa mới ló dạng trên chân trời, nhưng sắc thái của bình minh không thể làm vơi đi sự u ám đang bao trùm trong tâm hồn Định Phong. Hơi thở của Vân Nhiên trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, và từng cơn đau đớn ngày càng khiến cô khó khăn để mở mắt.
Định Phong nhìn vào gương mặt hồng hào và đau đớn của Vân Nhiên, cảm giác nỗi đau như một cơn sóng cuộn trào trong lòng anh. Anh đặt tay lên trán cô, cảm nhận được sự nóng bỏng, nhưng anh biết rằng sự nóng này không phải do sốt mà là do tình trạng của cô đang ngày càng trở nên nghiêm trọng. (1.
"Vân Nhiên, em có còn nghe tôi không?" Định Phong hỏi, giọng nói của anh tràn đầy lo lắng và mệt mỏi.
Vân Nhiên khẽ mở mắt, nhưng ánh nhìn của cô mờ nhạt và đầy vẻ mệt mỏi. "Tôi nghe... nhưng rất khó để nói chuyện."
Định Phong nắm chặt tay cô, đôi mắt anh tràn đầy sự quyết tâm và kiên nhẫn. "Tôi sẽ tìm ra cách giải quyết. Tôi không thể để em như thế này."
Vân Nhiên cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, mặc dù đau đớn không ngừng khiến cô phải rên rỉ. "Định Phong... anh đã làm hết sức mình rồi. Đừng... đừng để bản thân phải gánh thêm nồi đau."
Định Phong không trả lời ngay. Anh đứng dậy, đôi mắt sáng rực lên bởi sự quyết tâm, và bắt đầu đi lại trong phòng, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp họ trong tình huống khó khăn này. Phòng mà họ đang ở là một ngôi nhà tạm bợ tại một ngôi làng nhỏ, nơi họ đã tìm được nơi trú ẩn sau khi chạy trốn khỏi Ma giới. Cảnh vật xung quanh khá yên bình, nhưng sự yên bình đó lại làm nối bật sự đau đớn của Vân Nhiên. (1
Định Phong bắt đầu tìm kiếm trong những cuốn sách cổ mà họ đã thu thập được trong hành trình, hy vọng có thế tìm thấy một giải pháp cuối cùng cho lời nguyền. Những trang sách bị ố vàng và bụi bặm, nhưng đối với anh, chúng chứa đựng hi vọng cuối cùng.
Khi đêm đến gần, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Định Phong. Anh đã tìm kiếm suốt cả ngày mà không có dấu hiệu nào của một giải pháp khả thi. Trong khi đó, sức khỏe của Vân Nhiên tiếp tục giảm sút. Mỗi lần cô mở mắt, đều là những giây phút khó khăn để có thể duy trì sự tỉnh táo.
"Làm ơn... hãy tìm ra cách." Vân Nhiên thì thầm, giọng cô không còn sức lực. "Tôi không muốn... không muốn làm anh thất vọng."
Định Phong ngồi xuống bên giường, mắt anh đầy sự đau khổ. Anh vuốt nhẹ tóc cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi hứa với em. Chỉ cần em còn sống, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm."
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, khiến Định Phong giật mình. Anh nhanh chóng đứng dậy và mở cửa, đứng trước mặt anh là một người đàn ông lớn tuổi, với đôi mắt sâu thẳm và gương mặt đầy kinh nghiệm. Ông ta là một vị thần lão luyện mà Định Phong đã nghe đến trong các truyền thuyết. 1
"Ngài là Thần Tịnh Nguyên, phải không?" Định Phong hỏi, giọng nói của anh đầy sự ngạc nhiên và hy vọng.
Thần Tịnh Nguyên gật đầu, ánh mắt của ông tràn đầy sự thông cảm. "Ta nghe nói về tình trạng của nàng. Đã có nhiều cuộc chiến đấu, nhưng tình trạng của nàng vẫn rất nghiêm trọng. Ta đến đây để giúp đỡ." (
"Ngài có biết cách nào để phá giải lời nguyền không?" Định Phong hỏi, giọng anh vang lên đầy sự khao khát
Thần Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút trước khi trả lời. "Lời nguyền này rất mạnh mẽ và phức tạp. Để giải quyết nó, chúng ta cần một linh vật rất hiếm và một nghi lễ cổ xưa. Nhưng hãy chuẩn bị tâm lý rằng cái giá phải trả sẽ rất lớn."
Định Phong cảm thấy lòng mình rộn ràng với sự hy vọng mới. "Chúng ta có thể làm gì để tìm linh vật đó?"
Thần Tịnh Nguyên đáp, "Linh vật này được cất giữ trong một ngôi đền cổ xưa, nơi mà chỉ có những người xứng đáng mới có thể tiếp cận. Các ngài sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách để lấy được nó."
Vân Nhiên, dù rất yếu, vẫn cố gắng mở mắt và nhìn Thần Tịnh Nguyên. "Nếu... nếu có bất kỳ cách nào để giải trừ lời nguyền... tôi sẵn sàng chấp nhận cái giá."
Thần Tịnh Nguyên gật đầu, sự quyết tâm trong ánh mắt của ông tỏ rõ sự tôn trọng. "Đôi khi, hy vọng và quyết tâm có thể tạo ra những phép màu. Ta sẽ giúp các ngươi tìm ra linh vật, nhưng hãy chuẩn bị cho mọi tình huống."
Ngay khi Thần Tịnh Nguyên rời đi để chuẩn bị cho chuyến hành trình, Định Phong ngồi xuống bên cạnh Vân Nhiên. Anh cảm thấy sự mệt mỏi nhưng đồng thời cũng cảm thấy có một tia sáng ở cuối đường hầm.
"Chúng ta sẽ làm được." Định Phong thì thầm, tay anh nắm chặt tay Vân Nhiên. "Tôi sẽ không để em phải chịu đựng thêm nữa."
Vân Nhiên khẽ gật đầu, đôi mắt cô đã nhắm lại, nhưng trong giấc ngủ không yên, cô mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ và cảm giác sự hiện diện của Định Phong, như một nguồn động viên từ những giấc mơ.
Với sự giúp đỡ của Thần Tịnh Nguyên và một quyết tâm không thể lay chuyển, Định Phong và Vân Nhiên bắt đầu chuẩn bị cho chuyến hành trình tiếp theo, hy vọng rằng những nỗ lực của họ sẽ đem lại một kết quả tốt đẹp và một sự cứu rỗi cho tình yêu của họ.
**Hết chương*