Trong không khí nặng nề của ngôi đền, Vân Nhiên đứng bên Định Phong, ánh mắt kiên quyết và trái tim đầy quyết tâm. Cô không để cho nỗi lo sợ và sự đau đớn khiến mình chùn bước. Mặc dù Thần Tịnh Nguyên đã cảnh báo về cái giá đắt đỏ của việc giải trừ lời nguyền, Vân Nhiên không thể chấp nhận rằng sự cứu rỗi chỉ có thể đạt được qua sự hy sinh.
“Chúng ta không thể từ bỏ,” Vân Nhiên nói, giọng cô đầy quyết tâm. “Tôi không tin rằng đây là con đường duy nhất. Có lẽ còn có cách khác để phá vỡ lời nguyền mà không phải hy sinh.”
Định Phong nhìn Vân Nhiên với ánh mắt lo lắng. “Vân Nhiên, em không hiểu đâu. Lời nguyền này là một phần của số phận, và giá phải trả quá lớn. Nếu em không chấp nhận, điều này có thể làm em chịu đựng nhiều hơn và đẩy chúng ta vào một tình thế không thể lường trước.”
Vân Nhiên kiên trì, không để cho nỗi lo sợ làm lung lay quyết định của mình. “Tôi đã chứng kiến sức mạnh của tình yêu. Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn, vượt qua số phận. Chúng ta không thể từ bỏ khi chưa thử tất cả các phương án.”
Thần Tịnh Nguyên, đứng im lặng quan sát sự quyết tâm của Vân Nhiên, cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. “Tôi hiểu sự kiên quyết của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi quyết tâm tìm kiếm một con đường khác, hãy chuẩn bị tinh thần cho những thử thách lớn hơn. Có thể các ngươi sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm không thể lường trước.”
“Chúng tôi sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì,” Vân Nhiên trả lời. “Chúng tôi không thể chấp nhận rằng tình yêu của chúng tôi chỉ kết thúc bằng sự hy sinh. Chúng tôi tin rằng có thể tìm ra một con đường khác.”
Định Phong cảm thấy trái tim mình nặng trĩu khi nhìn vào Vân Nhiên. Mặc dù anh không muốn thấy cô phải chịu đựng thêm, anh cũng không thể bỏ qua tình cảm và sự quyết tâm của cô. “Nếu em đã quyết tâm như vậy, tôi sẽ đi cùng em, dù chúng ta phải đối mặt với những gì.”
Hai người bắt đầu rời khỏi ngôi đền, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục hành trình tìm kiếm giải pháp. Họ đi qua những cánh rừng cổ kính và những đỉnh núi cao vút, trên đường tìm kiếm các manh mối có thể giúp họ giải trừ lời nguyền mà không phải hy sinh.
Những ngày trôi qua, sức khỏe của Vân Nhiên ngày càng xấu đi. Cô cảm thấy từng cơn đau nhói trong tim, và sức lực của mình dần cạn kiệt. Định Phong không rời xa cô, luôn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ, nhưng sự lo lắng và nỗi đau của anh ngày càng gia tăng.
Một buổi tối, khi ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, Vân Nhiên và Định Phong ngồi bên nhau bên đống lửa trại. Cảnh vật yên bình trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng trong lòng họ.
“Anh lo lắng cho em,” Định Phong thở dài, đôi mắt anh đầy nỗi buồn. “Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm thấy như có một mảnh ghép đang bị mất dần, và nỗi lo lắng của tôi ngày càng lớn hơn.”
Vân Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, mặc dù đau đớn vẫn hiện rõ trên gương mặt cô. “Tôi biết anh lo lắng, nhưng chúng ta phải tiếp tục. Tình yêu và sự quyết tâm của chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách. Tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra một con đường khác.”
Những lời của Vân Nhiên như một ngọn lửa nhỏ giữ cho Định Phong hy vọng, mặc dù nỗi lo lắng trong anh không bao giờ hoàn toàn biến mất. Anh nắm tay Vân Nhiên, ánh mắt anh đầy sự quyết tâm và yêu thương.
“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra giải pháp,” Định Phong nói, giọng nói của anh chắc chắn nhưng đầy cảm xúc. “Dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, tôi sẽ không từ bỏ. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”
Khi đêm trôi qua, Vân Nhiên và Định Phong tiếp tục cuộc hành trình của mình với sự quyết tâm không lay chuyển. Mặc dù con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, họ không ngừng tin vào tình yêu và sự kiên trì của mình. Dù có phải đối mặt với những nguy hiểm không lường trước, họ quyết tâm tìm ra một con đường khác để giải trừ lời nguyền mà không phải hy sinh bất kỳ ai.