Ngày qua ngày, Vân Nhiên cảm thấy sức khỏe của mình ngày càng suy yếu. Những vết thương mờ nhạt từ lời nguyền giờ đây hiện rõ hơn, không chỉ gây đau đớn mà còn làm cơ thể cô trở nên yếu ớt. Mỗi bước đi của cô đều khiến Định Phong lo lắng, trái tim anh nặng trĩu khi thấy Vân Nhiên đang phải gánh chịu đau khổ.
Căn phòng của họ trong cung điện thiên giới giờ đây tràn ngập sự lo lắng và căng thẳng. Định Phong đứng bên cửa sổ, mắt dõi theo ánh sáng mờ ảo của bầu trời đêm, còn Vân Nhiên nằm trên giường, gương mặt cô trắng bệch và vẻ đau đớn hiện rõ.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi,” Định Phong thì thầm, nhưng giọng nói của anh không thể giấu được sự lo âu. “Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết. Tôi hứa với em.”
Vân Nhiên mở mắt, nhìn Định Phong với đôi mắt mệt mỏi. “Anh đã làm hết sức rồi, Định Phong. Nhưng... dường như sức lực của tôi đang cạn kiệt. Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”
“Em không phải là gánh nặng,” Định Phong nói, ngồi xuống bên giường và nắm lấy tay cô. “Em là tất cả đối với tôi. Chúng ta sẽ tìm ra cách để giải lời nguyền này. Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Vân Nhiên mỉm cười yếu ớt. “Cảm ơn anh. Tôi biết anh đã cố gắng rất nhiều, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy manh mối nào mới. Lời nguyền này... dường như đang dần giết chết tôi.”
Định Phong nhìn cô với vẻ mặt đau đớn, trái tim anh như bị xé nát. Anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô, nhưng dường như mọi nỗ lực đều không đủ. “Tôi xin lỗi vì không thể làm gì hơn. Tôi chỉ có thể hứa sẽ không từ bỏ.”
Cả hai im lặng một lúc, cảm giác tuyệt vọng và nỗi sợ hãi bao trùm không gian. Những cơn đau từ lời nguyền ngày càng nghiêm trọng, làm Vân Nhiên không thể ngủ ngon và mỗi cơn đau lại kéo dài lâu hơn.
Một đêm, khi ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu sáng yếu ớt vào căn phòng, Vân Nhiên bị tỉnh giấc bởi cơn đau dữ dội. Cô kêu lên trong cơn đau, tay ôm lấy cơ thể khi những vết thương trên cơ thể bắt đầu nứt ra và rỉ máu.
Định Phong nghe thấy tiếng kêu đau đớn, lập tức lao vào phòng và thấy Vân Nhiên đang quằn quại trên giường. Anh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ về và cố gắng làm dịu cơn đau cho cô.
“Vân Nhiên, hãy cố gắng chịu đựng một chút,” Định Phong nói với giọng dịu dàng, tay anh mơn man trên trán cô. “Tôi sẽ không để em chịu đựng một mình.”
Vân Nhiên mở mắt, ánh mắt cô lấp lánh với những giọt nước mắt. “Tôi cảm thấy mình sắp không còn sức lực nữa. Định Phong, nếu... nếu tôi không thể tiếp tục, anh hãy nhớ rằng tôi đã rất yêu anh.”
Định Phong không thể cầm được nước mắt, trái tim anh đau nhói khi nghe những lời này. “Vân Nhiên, em không thể bỏ cuộc. Tôi yêu em. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để cứu em, cho dù điều đó có nghĩa là phải đối mặt với cái chết.”
Trong khi Định Phong an ủi Vân Nhiên, các bác sĩ thần linh trong thiên giới tiếp tục nỗ lực để tìm ra nguyên nhân và phương pháp chữa trị. Họ đang nghiên cứu những phương thuốc kỳ diệu và cổ xưa, nhưng dường như mọi thứ đều không mang lại hiệu quả. Lời nguyền này quá mạnh mẽ, và dường như không có cách nào để làm giảm đau đớn cho Vân Nhiên.
Những ngày trôi qua trong sự lo lắng và mệt mỏi, Định Phong không rời khỏi bên Vân Nhiên. Mỗi phút giây đều tràn đầy sự căng thẳng, khi anh phải đối mặt với nỗi đau và sự tuyệt vọng mà không thể làm gì hơn ngoài việc đứng bên cô.
Khi một sáng sớm mờ sương, Vân Nhiên nhận ra rằng sức khỏe của mình đang tiếp tục xấu đi, cô càng cảm thấy mình có thể không còn nhiều thời gian. Định Phong, không thể chịu đựng thêm nữa, đã quyết định mạo hiểm tất cả để tìm kiếm một giải pháp cuối cùng.
“Chúng ta phải làm điều gì đó,” Định Phong nói với sự kiên quyết. “Nếu cần, tôi sẽ đối mặt với Thần Bóng Tối một lần nữa để tìm ra cách giải quyết. Em là điều quý giá nhất trong cuộc đời tôi, và tôi sẽ không để em phải chịu đựng thêm nữa.”
Vân Nhiên nhìn vào đôi mắt kiên định của Định Phong, và mặc dù cô cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi, nhưng những lời nói của anh vẫn tiếp thêm cho cô sức mạnh và hy vọng. “Tôi tin anh, Định Phong. Hãy làm tất cả những gì cần thiết. Tôi sẽ chờ đợi anh trở về.”
**Hết chương**