Vân Nhiên quay về phòng mình, trái tim vẫn đau đớn vì cuộc trò chuyện với Định Phong. Sự từ chối của anh không chỉ làm tăng cơn đau thể xác mà còn để lại những dấu hỏi không thể giải đáp trong tâm trí cô. Mặc dù cô biết rằng sự xa cách là cần thiết để giảm bớt sự đau khổ, nhưng nỗi đau tinh thần của cô không hề giảm đi mà còn gia tăng.
Trong những ngày tiếp theo, Vân Nhiên trở nên bận rộn hơn với công việc hàng ngày của một tiên nữ, nhưng tâm trí cô luôn hướng về Định Phong. Sự lạnh lùng của anh và việc anh giữ bí mật về quá khứ của mình khiến cô không thể yên lòng. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, và sự nghi ngờ về lý do đằng sau sự cự tuyệt của anh ngày càng lớn hơn.
Một buổi chiều khi ánh mặt trời bắt đầu nhạt dần, Vân Nhiên quyết định tìm hiểu về quá khứ của Định Phong. Cô tìm đến những vị thần khác, những người có thể biết nhiều hơn về anh. Cô hy vọng rằng những thông tin mà họ có thể cung cấp sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về lý do Định Phong giữ khoảng cách với mình.
Vân Nhiên đến một quán trà nhỏ trong thiên giới, nơi các vị thần thường tụ tập để trò chuyện và thư giãn. Cô tìm thấy Thiên Hạc, một vị thần giàu kinh nghiệm và nổi tiếng với sự thông thái. Thiên Hạc đang thưởng thức trà và đọc sách, và khi nhìn thấy Vân Nhiên, ông nở nụ cười hiền từ.
“Vân Nhiên, có chuyện gì không?” Thiên Hạc hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.
Vân Nhiên ngồi xuống bên ông, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thưa Thiên Hạc, tôi có một câu hỏi về Định Phong. Tôi muốn biết nhiều hơn về quá khứ của anh ấy.”
Thiên Hạc nâng cốc trà lên môi, suy nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Định Phong là một người rất bí ẩn. Anh ấy đã sống trong bóng tối của quá khứ từ rất lâu. Điều đó không phải là điều dễ dàng để chia sẻ.”
Vân Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào. “Nhưng anh ấy đã cự tuyệt tôi và yêu cầu tôi giữ khoảng cách. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, và tôi muốn hiểu rõ hơn.”
Thiên Hạc nhắm mắt một lúc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó sâu xa. “Định Phong mang theo một lời nguyền từ kiếp trước. Đó là một lời nguyền nghiệt ngã, khiến anh phải sống trong sự cô đơn và đau khổ. Lời nguyền này đã gắn liền với số phận của anh và không dễ dàng để gỡ bỏ.”
Vân Nhiên cảm thấy bất ngờ và lo lắng. “Lời nguyền đó có ảnh hưởng gì đến anh ấy và đến tôi không?”
“Lời nguyền này đã làm cho Định Phong phải chịu đựng những cơn đau tinh thần và thể xác. Nó cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh anh, đặc biệt là những người mà anh yêu quý. Định Phong giữ khoảng cách với cô để bảo vệ cô khỏi sự đau đớn mà lời nguyền mang lại.”
Những lời của Thiên Hạc như một cú sốc đối với Vân Nhiên. Cô không ngờ rằng Định Phong lại phải chịu đựng một lời nguyền nghiệt ngã như vậy. Cô cảm thấy một cảm giác xót xa sâu sắc trong lòng.
“Tôi không biết phải làm gì để giúp anh ấy,” Vân Nhiên nói, giọng nói đầy đau khổ. “Tôi chỉ muốn hiểu và giúp đỡ anh ấy, nhưng dường như tôi lại chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Thiên Hạc đặt tay lên vai Vân Nhiên, an ủi cô. “Đôi khi, hiểu biết về sự đau khổ của người khác có thể giúp chúng ta tìm ra cách giúp đỡ họ. Nhưng nhớ rằng, cách tốt nhất để giúp Định Phong là giữ vững lòng kiên nhẫn và tiếp tục tìm kiếm cách giải quyết lời nguyền.”
Vân Nhiên cảm ơn Thiên Hạc và rời khỏi quán trà với một tâm trạng nặng nề. Cô biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc và còn nhiều điều cần phải làm để giúp Định Phong giải quyết lời nguyền mà anh phải chịu đựng.
Khi trở về phòng, Vân Nhiên cảm thấy có một quyết tâm mới trong lòng. Cô sẽ không từ bỏ việc tìm hiểu và giúp Định Phong, dù điều đó có thể khó khăn đến đâu. Cô sẽ tiếp tục điều tra, tìm kiếm những thông tin cần thiết và cố gắng hết sức để giúp anh thoát khỏi sự đau đớn và lời nguyền.
**Hết chương**