Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 8: Đi Ăn




Tuy Phùng Khiếu Khâm bảo rằng anh không biết ăn nói ngọt ngào, nhưng theo Tô Hà Xuyên cô cảm nhận thì anh rất mưu mô và gian xảo, chắc chắn tình trường cũng tài giỏi như cách anh lèo lái điều hành tập đoàn.

Lúc này, thang máy riêng mở ra ở dưới sảnh, Phùng Khiếu Khâm bước chậm chờ đợi Tô Hà Xuyên, sau đó cả hai cùng nhau sánh đôi bước ra bên ngoài có xe anh đang đỗ.

Cánh cửa xe được Thẩm Tường nhanh chóng mở ra, thế nhưng có điều Phùng Khiếu Khâm không vội ngồi vào, bước vòng qua bên kia chính tay mở cửa cho Tô Hà Xuyên.

Ban đầu, cô nghĩ mình sẽ ngồi ở ghế lái phụ, nên giờ có chút lúng túng và do dự.

Thấy thế, anh lên tiếng đốc thúc:

“ Vào đi, ăn tối trễ sẽ không tốt đâu. ”

“ Tôi... tôi... ”

“ Sao? Bạn bè là không được ngồi cùng ư? Hay em muốn ngồi với Thẩm Tường? ”

Tô Hà Xuyên và Thẩm Tường bất giác nhìn nhau, nhưng sau đó sắc mặt của ai cũng thay đổi và lắc đầu liên tục phủ nhận, anh ấy oai oán lên tiếng:

“ Cậu Khâm à, đừng trêu như thế mà. ”

Và rồi, Hà Xuyên nghiêng người ngồi vào bên trong, lầm bẩm trong miệng:

“ Ngồi thì ngồi. ”

Khóe môi của Phùng Khiếu Khâm nhếch nhẹ, đưa tay đóng cửa khi Hà Xuyên đã ổn định vị trí và cài xong dây thắt an toàn, cuối cùng quay ngược trở lại. Thế nhưng, trước khi ngồi vào trong xe, anh đặt tay lên vai Thẩm Tường vỗ nhẹ vài cái, nói:

“ Sẽ tăng lương cho anh mà. ”

“ Điều tôi cần là nghỉ một tuần để đưa bạn gái đi du lịch. ”



“ Được, nghỉ hai tuần cũng được! ”

Khoảng 20 phút sau, cả hai đến một nhà hàng đã được đặt trước, phòng ăn riêng tư có view vô cùng đẹp, chỉ anh và cô.

Lúc này, Hà Xuyên đưa ánh mắt nhìn ngắm rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, hai bên má lúm đồng điếu ở khóe miệng hiện lên tô điểm một nhan sắc riêng biệt cực kỳ xinh đẹp và hút hồn, khoảng hơn một phút thì nghiêm túc xoay mặt trở lại, vô tình va chạm phải ánh mắt say mê của Phùng Khiếu Khâm.

“ Anh đừng nhìn tôi như thế được không? ”

“ Sao vậy? ”

“ Thì... ”

Giọng nói vừa vang lên đã lập tức dừng hẳn, bởi vì Tô Hà Xuyên tình cờ nhìn thấy cánh cửa được nhân viên mở ra và nhanh chóng đi vào, họ cung kính cúi chào trước cả hai rồi lên tiếng:

“ Chủ tịch Phùng, chúng tôi xin phép lên món ạ. ”

“ Ừ. ”

Những món ăn đã chọn được nhân viên bày biện đẹp mắt trên bàn, có cả rượu vang. Sau đó, không gian chỉ còn cả hai, Phùng Khiếu Khâm chủ động cầm dao và nĩa cắt phần thịt bò bít tết trên dĩa của mình, cuối cùng gấp qua cho Hà Xuyên.

“ Ăn đi. ”

“ Cảm ơn anh, chủ tịch! ”

“ Tan làm rồi, không nhất thiết phải xưng hô như thế. ”

Tô Hà Xuyên mỉm cười nhè nhẹ, sau đó dùng dĩa ghim xuống một miếng thịt bò đã được cắt sẵn cho vào trong miệng thưởng thức. Thế nhưng, sắc mặt lẫn ánh mắt hiện tại có vẻ rất đỗi khác thường, như đang khinh bỉ và nhạo báng đối phương.

Phùng Khiếu Khâm cũng ghim miếng thịt bò thưởng thức, tiếp theo nâng ly rượi vang nhấp một ngụm nhỏ để cảm nhận hết hương vị, có điều ánh mắt không ngừng dò xét cô gái đối diện, thắc mắc lên tiếng:

“ Sao thế? ”



Nụ cười trên môi Hà Xuyên trở nên rõ hơn, vui vẻ vừa nhai vừa cười, cuối cùng chậm rãi nuốt xuống cổ họng rồi mới trả lời:

“ Anh từng bảo là ‘ khi yêu người ta hay xao lãng công việc, không được tập trung, tôi không hề thích như thế ’. Vậy sao anh lại nói thích và theo đuổi tôi, có thấy bản thân rất mâu thuẩn không? ”

Phùng Khiếu Khâm điềm tĩnh uống thêm một ngụm rượu vang và lắc lư uyển chuyển trên tay, không hề nổi nóng hay có bất kỳ một thái độ khó chịu với Hà Xuyên, ngược lại còn có chút vui đùa, lên tiếng:

“ Thế là em đang cười cợt tôi đó ư? ”

Hà Xuyên mím môi, trả lời:

“ Không có! ”

Và rồi, Phùng Khiếu Khâm cười nhẹ đặt ly rượu vang xuống bàn dựa người về sau thành ghế, ánh mắt nhìn Tô Hà Xuyên bỗng dưng sâu hút chẳng hề dao động quá đỗi thâm tình lẫn ngọt ngào, như muốn ngắm nghía cô kỹ càng hơn, từ tốn cất lời:

“ Yêu người khác thì chắc chắn không được, lập tức bị sa thải và liệt vào danh sách đen. Tuy nhiên, yêu tôi thì được, thậm chí còn có những đãi ngộ rất tốt. Ví dụ như em buồn tôi sẽ ở bên cạnh và đưa em đi du lịch, sẽ không để bất kỳ người nào ức hiếp em, khi em mệt lúc nào cũng có thể dựa vào lòng tôi...Nói chung, tất cả những điều em muốn! ”

Đôi mắt Hà Xuyên lay chuyển nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt của đối phương, dẫu biết rằng lời nói đàn ông không đáng để tin tưởng. Thế nhưng, lúc này trái tim cô bất giác ấm áp, tâm trạng bỗng dưng trở nên vui vẻ khác lạ.

Là con gái, ai không muốn như thế chứ, ai cũng cần một người đàn ông bên cạnh có thể che chở, chăm sóc và yêu thương. Chỉ là...cô sợ mình giống như mẹ mình, bị lừa gạt rồi bỏ rơi lúc đang mang thai cô.

Tô Hà Xuyên cụp mắt lãng tránh, giấu giếm lại tâm tư của mình, lên tiếng:

“ Anh đã nói với bao nhiêu cô gái rồi? ”

“ Nếu tôi nói rằng bản thân chưa từng thích ai, em là người con gái đầu tiên thì em có tin không? ”

Tô Hà Xuyên vô cùng dứt khoát, trả lời:

“ Chắc chắn là không! ”