Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 46: Trái Tim Tan Nát




“ Vốn tưởng là định mệnh, nào đâu tôi chỉ là người thế thân… ”

Tô Hà Xuyên dứt khoát gạt tay và đẩy mạnh Phùng Khiếu Khâm ra xa, trong đôi mắt tròn xoe ấy ứa đọng dòng lệ rồi lộp độp nhiễu xuống, sắc mặt hiện tại khốn khổ cùng cực chẳng tả được thành lời.

Niềm tin trao cho anh là hoàn toàn, thậm chí xung quanh cô toàn là kẻ tệ bạc, nhiều người ly hôn và chia tay vì người đàn ông phản bội. Thế nhưng, cô chưa bao giờ nghĩ Phùng Khiếu Khâm là như thế, tin tưởng tuyệt đối vào anh.

Có điều, anh không phản bội, anh vô cùng chung tình, anh dịu dàng, ngọt ngào, quan tâm, chu đáo,…chỉ là trong lòng anh không có Tô Hà Xuyên cô, những điều đó là dành cho ‘ Hề Dung Diệp ’.

Và rồi, Phùng Khiếu Khâm lần nữa nắm lấy cánh tay của Tô Hà Xuyên, lồng ngực hiện tại như có vật nhọn xoáy sâu xiêng thũng, vốn dĩ anh rất sợ giọt nước mắt cô rơi.

“ Hà Xuyên, em đừng như thế…Phải, anh từng yêu Dung Diệp, nhưng đó là chuyện quá khứ. Hiện tại, người con gái anh yêu là em! ”

Chỉ là lúc này, Tô Hà Xuyên lặng người hồi tưởng về tất cả mọi chuyện xảy ra, từ lần đầu tiên gặp gỡ đến những khi Phùng Khiếu Khâm trộm nhìn cô đắm đuối, đặc biệt ghi nhớ hôm sinh nhật của cô, là buổi tối cả hai đã chính thức quen nhau.

Hôm đó, cô hỏi là ‘ có phải anh thích em tại vì em vừa xinh vừa giỏi không? ’, thì sắc mặt của anh lập tức thay đổi khiến cô rất khó hiểu, nhưng hiện tại cô đã rõ ràng rồi…

Thì ra lần đầu gặp cô, anh đã thấy ngoại hình của cô rất giống với Hề Dung Diệp người trong tim anh, chứ hoàn toàn chẳng như Trịnh Dĩ Khê cô ấy nói, bảo là ‘ trúng tiếng sét ái tình ’.

Thì ra mỗi lần Phùng Khiếu Khâm ngắm nhìn, không phải tương tư cô mà là nhớ đến Hề Dung Diệp. Thời gian qua, cô được che chở, chăm sóc, chiều chuộng,…là may mắn cô có ngoại hình giống với cô ấy…chung quy lại chỉ là người thế thân!

“ Lúc chiều là Dung Diệp nhắn tin hỏi thăm anh, anh và cô ấy hiện tại chỉ là tình bạn… ”

“ Phùng Khiếu Khâm, tại sao chứ? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Thà là anh phản bội tình cảm của tôi đi, ít nhất thì tôi từng được anh yêu thương thật lòng… ”

Nước mắt trào dâng phủ kín đôi mắt long lanh, cứ liên tiếp vừa tuôn rơi đã lập tức đong đầy, khuôn mặt kiều diễm hiện tại đẫm nước. Trái tim của cô thực sự đã tan nát, bị sự thật cắt thành từng mảnh nhỏ.

“ Không, không, Hà Xuyên! Em bình tĩnh nghe anh giải thích đi, xin em đừng khóc nữa!

- Anh thừa nhận ban đầu bản thân từng không xác định rõ ràng, nhưng sau lần của Bạch Chi, anh nhận ra mình rất yêu em, cần em và là chính em chứ chẳng phải Dung Diệp.

- Hà Xuyên, là thật đó, anh xin thề, hiện tại anh đã không còn cảm xúc hay nghĩ đến Dung Diệp nữa, trong tim anh chỉ có em… ”

“ Quá đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa! ”

Tô Hà Xuyên lần nữa vung hai tay của Phùng Khiếu Khâm ra khỏi người mình, chiếc điện thoại của anh vì thế mà lập tức rơi xuống dưới nền. Và rồi, cô dứt khoát xoay người chạy đi, niềm tin đã rơi xuống vực thẩm thì đối diện với nhau làm chi nữa?

Thế nhưng, Phùng Khiếu Khâm tức khắc níu lấy cánh tay của Hà Xuyên giữ lại, sau đó ôm chặt cô vào lòng nhất quyết không để cô đi, cơ thể anh đang rất run rẩy và sắc mặt vô cùng hoảng sợ, giọng điệu vô cùng gấp gáp cất lên:

“ Đã rất nhiều lần anh muốn thành thật nói với em, nhưng mà anh sợ…anh rất sợ mất em…Hà Xuyên, anh xin lỗi… ”

“ Xin lỗi thì có ích gì, có làm tôi hết tổn thương không? Phùng Khiếu Khâm, tôi và anh chính thức kết thúc tại đây, ngay giây phút này! ”

Tô Hà Xuyên mạnh mẽ gạt đi, vốn dĩ sức lực của Phùng Khiếu Khâm quá dễ dàng khống chế cô lại, nhưng nếu làm thế cô sẽ bị đau, căn bản cô rất mỏng manh và yếu đuối. Thế nên, anh gấp rút cố vòng ra phía trước, nắm giữ cánh tay ngăn chặn bước chân của cô.

“ Anh không đồng ý kết thúc…em tin anh đi, anh thực sự chẳng còn tình cảm với Dung Diệp…Anh yêu em mà, Hà Xuyên! ”

“ Yêu tôi hay yêu Dung Diệp của anh? Sợ mất tôi hay anh sợ mất đi hình bóng của Dung Diệp? Phải, là cảm xúc đặc biệt, nếu tôi không giống với Hề Dung Diệp đó, thì chắc chắn anh chẳng bao giờ đếm xỉa đến tôi. Anh từng nói, ‘ lần đầu tiên gặp em đã thấy ấn tượng ’ và ‘ nếu đã không có cảm xúc, thì xinh đẹp đến đâu cũng thấy tầm thường ’, hiện tại tôi mới hiểu hai câu nói đó đấy Phùng Khiếu Khâm! ”

“ Hà Xuyên, em cho anh thêm một cơ hội đi, em muốn anh làm gì cũng được. ”

Bàn tay của Phùng Khiếu Khâm vẫn cố níu lấy bàn tay cô không buông, đôi mắt đỏ rực vô cùng tha thiết và hối lỗi. Sự thành thật trong một mối quan hệ cực kỳ quan trọng, nhưng anh đã chẳng thực hiện được.

“ Phùng Khiếu Khâm, trái tim tôi tan nát hết rồi. ”

Hà Xuyên cười lạnh, miệng cười nhưng tim đau lòng nhói, căn bản đó không phải là nụ cười vui vẻ hạnh phúc như đã từng. Và rồi, cô dứt khoát giật mạnh bàn tay, sau đó lập tức bước đi với hai dòng vừa tuôn rơi.

“ Hà Xuyên… ”