Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 25: Chính Thức Quen Nhau




"Ông ta chối bỏ em khi mẹ mang thai, bảo em không phải con của ông ta, và lúc đó cũng đang chuẩn bị kết hôn với mẹ Chu Lạc Bích. Nếu đã bảo không phải, thì em chẳng cần. Khiếu Khâm, thân thế của em là thế, liệu gia đình anh có chê em không?"

Tuy Phùng Khiếu Khâm đã ngăn cản, bảo vẫn còn trong ngày sinh nhật, không muốn cho Tô Hà Xuyên nhắc đến chuyện không vui. Thế nhưng, cô là người rõ ràng và vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ yêu đương này, nên thật lòng nói hết về mọi thứ.

Lúc này, Phùng Khiếu Khâm chống hai tay xuống mui xe của anh, ở giữa là Hà Xuyên khi cô đang ngồi trên đó ngắm sao và hóng gió. Cuối cùng, sau cả phút nhìn vào đôi mắt ấy, chính anh đang tự hỏi trái tim mình, rằng anh thích Tô Hà Xuyên cô hay vương vấn về hình bóng của Hề Dung Diệp cô ấy ở trên người của cô.

Chỉ là..anh không biết nữa, nhưng anh muốn chăm sóc cho cô, bảo vệ cô, che chở cô, muốn cho Hà Xuyên một cuộc sống tốt hơn bù lại tuổi thơ thiếu thốn tình cảm.

Ba ruột thì phủ bỏ trách nhiệm, mẹ thì năm cô lên bốn tuổi đã kết hôn với người khác, để cô nương tựa ở nhà ngoại.

" Ba mẹ anh tuy đã mất, nhưng anh biết họ chắc chắn chấp nhận em! "

Hai tay của Tô Hà Xuyên đặt lên vai Phùng Khiếu Khâm cho mình một điểm để dựa dẩm, ngẩng nhìn đối phương với biểu cảm không được vui vẻ, nói:

"Ý em không phải ba mẹ anh..."

"Ý em là anh hai anh sao? Anh ấy chỉ mong anh hạnh phúc và sống tốt, không quan tâm đến vấn đề khác đâu, hơn hết là tôn trọng quyết định của anh. "

" Thật sao? Vậy còn ông bà hai bên và cô, dì, chú, bác,... "

Phùng Khiếu Khâm vừa lắc đầu bất lực vừa bật cười thành tiếng, cảm thấy Hà Xuyên cực kỳ lo xa và bị ảnh hưởng bởi những lời nhục mạ, phỉ báng của mẹ Lưu Đại Trung nên luôn mang trạng thái bất an, sợ gia đình bạn trai chê bai về xuất thân.

"Em vừa xinh vừa giỏi, không nên tự ti về bản thân. Hơn nữa, anh muốn kết hôn thì kết hôn, ai làm lại anh chứ. "

Vừa trêu nhưng cũng vừa thật, Phùng Khiếu Khâm anh đã muốn, dù ai thuyết phục hay ngăn cản cũng đều vô ích, không thể lung lay quyết định.

Lúc này, bờ môi của Tô Hà Xuyên chúm chím, cơ mặt giản nở hoàn toàn không còn ủ rũ hay lo lắng, bàn tay nhỏ nhắn đang ở bả vai anh chuyển động, lên tiếng:



" Có phải anh thích em tại vì em vừa xinh vừa giỏi không?"

Phùng Khiếu Khâm bất giác chững người, cơ thể cứng ngắc không một phản ứng, dường như đến hơi thở cũng đột ngột ngưng lại, trân trân nhìn vào khuôn mặt của đối phương.

Thấy thế, Hà Xuyên cau mày, bàn tay lay lay người anh, hỏi:

" Khiếu Khâm, anh sao vậy?"

"À không iì... nhưng mà câu hỏi đó, không phải anh đã trả lời rồi sao?"

"Thì do em quá xinh đẹp và tuyệt vời, nên anh thấy ấn tượng, không phải như thế sao? "

Phùng Khiếu Khâm lãng tránh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối và mất bình tĩnh trước một câu hỏi. Thế nhưng, trong chớp nhoáng anh đã khôi phục trở lại phong thái điềm tĩnh của mình, nhỏ nhẹ trả lời:

" Là cảm xúc đặc biệt khi lần đầu vừa gặp em, xinh đẹp chỉ là vẻ bề ngoài. Nếu đã không có cảm xúc, thì xinh đẹp đến đâu cũng thấy bình thường, đúng không? "

Tô Hà Xuyền mỉm cười hài lòng, cảm nhận được sự thành thật và nghiêm túc của Phùng Khiếu Khâm ở hiện tại, cũng thấy câu trả lời hoàn toàn hợp lý.

Bống dưng, Phùng Khiếu Khâm tiếp tục hôn vào vầng trán của Hà Xuyên và đôi môi ghì chặt ở vị trí ấy thật lâu, trong hành động và ánh mắt lúc này có rất nhiều ẩn ý sâu xa, thậm chí có cả sự quyết tâm nào đó.

" Anh đưa em về, khuya lắm rồi, di chuyển liên tục chắc là mệt lắm phải không? "

Tô Hà Xuyên nũng nịu gật đầu, sau đó được Phùng Khiếu Khâm đỡ xuống khỏi mui xe, ga lăng giúp cô mở cánh cửa xe và thắt dây an toàn. Từng hành động khiến cô vô cùng hạnh phúc, có niềm tin tương lai tình cảm của cả hai sẽ không thay đổi, ngày một thêm đậm sâu và chẳng thể chia rời.

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm lái xe trở lại khu chung cư đưa Tô Hà Xuyên về nhà, hiện tại cũng hơn một giờ đêm.



Lúc này, cả hai đi đến và đứng trước cửa của một căn hộ, cô lập tức buông bỏ bàn tay đang nắm và quay sang nhìn anh, lền tiếng:

"Anh về nhà đi."

Thế nhưng, bàn tay Phùng Khiếu Khâm đặt lên chiếc eo của Hà Xuyên dứt khoát kéo đến ôm cơ thể ấy vào lòng, sắc mặt như không hài lòng về điều gì đó. Cuối cùng, anh lập tức thể hiện, cúi xuống mạnh bạo hôn vào đôi môi của cô, sau đó lên tiếng:

" Phải hôn trước khi xa nhau."

Tô Hà Xuyên mím môi, đầu lưỡi âm thầm lướt trên bờ môi để cảm nhận, bẽn lẽn cất lời:

"Anh về đi, trễ lắm rồi!"

"Em vào nhà trước đi, như thế anh mới an tâm ra về."

"Tạm biệt! "

Nói xong, Tô Hà Xuyên ôm theo bó hoa mở khóa vào nhà, thế nhưng cô không đi vào phòng ngủ của mình mà đến phòng của Trịnh Dĩ Khê, liền réo gọi cô ấy thức dậy và hỏi:

" Quà của tớ đâu rồi?"

Quà sinh nhật bạn trai cô tặng mà, đâu thể dễ dàng quên được chứ.

"Tớ để bên phòng của cậu á. Sao rồi? Cậu và Phùng Khiếu Khâm..? "

Khuôn miệng của Tô Hà Xuyên lập tức chúm chím, sắc mặt hạnh phúc hiện rõ, hạ tầm mắt nhìn vào bó hoa và cúi xuống ngửi lấy mùi hương, sau đó trả lời:

"Tớ và anh ấy đã chính thức quen nhau, tớ có bạn trai rồi đấy!"