Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 13: Là Định Mệnh?




Cơn mưa tầm tã ríu rít trắng xóa ngoài trời, kéo đến từ lúc bảy giờ tối tới hiện tại. Thời tiết mưa gió nguy hiểm thế này, nên Sở Hàn Đông không cho Trịnh Dĩ Khê tự lái xe mà để anh ấy đưa về, làm cho cô ngại chẳng chịu về chung và lấy lý do phải tăng ca.

Lúc này, Hà Xuyên nhìn vào đồng hồ thấy cũng hơn chín giờ tối, bụng nhỏ đang đói meo kêu gào. Thế nên, cô dọn dẹp sắp xếp lại hồ sơ kỹ càng, định xuống sảnh chờ đợi cơn mưa thuyên giảm sẽ gọi taxi về nhà.

“ Em về à? ”

Phùng Khiếu Khâm cũng đứng dậy khỏi ghế, mặc dù tập trung nhưng không hoàn toàn, luôn luôn để ý đến Tô Hà Xuyên.

“ Vâng. ”

“ Tôi đưa em về. ”

“ Không cần đâu, tôi đã phiền anh rất nhiều. ”

Phùng Khiếu Khâm cười khẽ, thu xếp lại văn kiện bỏ vào cặp táp, sau đó mặc vào chiếc áo vest và từ tốn bước đến đối diện với Hà Xuyên, nói:

“ Tôi sợ em chê tôi phiền phức, chứ với em thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng đưa đón hay bị làm phiền. ”

Tô Hà Xuyên mỉm cười bất lực, sau đó khoanh tay trước ngực với biểu cảm ngờ vực và dò xét đối phương, lên tiếng:

“ Chủ tịch Phùng à, tôi thực sự không tin anh đang độc thân đấy. ”

Lập tức, Phùng Khiếu Khâm khẽ dang hai cánh tay, đáp lời:

“ Em không tin thì có thể đến kiểm tra tôi. ”

Tô Hà Xuyên lần nữa bật cười, xoay mặt sang hướng khác che giấu. Thú thật trong lòng cô hiện tại rất vui vẻ và thoải mái, những điều buồn phiền dường như tan biến.

Giờ đây cô lại có suy nghĩ, chẳng lẽ ông trời sắp xếp mang Phùng Khiếu Khâm anh đến bên đời bù đắp cho cô?

Là định mệnh?

Tuy nghĩ thế, nhưng Hà Xuyên không muốn dễ dàng tin tưởng trao trọn trái tim, sợ giống như mẹ cô gặp phải kẻ đốn mạt, khốn nạn...Ít nhất cô phải thử thách sự kiên nhẫn và tình cảm của anh, xem có phải là thật lòng thích cô không hay chỉ nhất thời vui đùa.



“ Vậy phiền anh đưa tôi về, cảm ơn! ”

Cơn mưa nặng hạt hiện tại cũng đã thuyên giảm vài phần, nên không gây cản trở nghiêm trọng đến việc di chuyển nhưng ảnh hưởng đến tốc độ. Lúc này, hơn ba mươi phút lái xe, cuối cùng cũng đến tòa chung cư nơi Hà Xuyên sinh sống.

Thẩm Tường nhanh chóng cầm ô bước ra mở cửa xe cho Phùng Khiếu Khâm, bên trong anh cũng đã chuẩn bị một chiếc ô khác, dĩ nhiên không để nam nhân khác che chắn cho cô gái của mình.

Tô Hà Xuyên bước xuống xe theo sau Phùng Khiếu Khâm, hai tay nắm lấy chiếc túi xách, gáp gáp cất tiếng:

“ Cảm ơn anh! ”

“ Tôi đưa em lên nhà. ”

“ Không cần, tôi chạy vào là được, không ướt nhiều đâu...hay anh cho tôi mượn chiếc ô đi. ”

“ Không cho em mượn! ”

Giọng điệu vô cùng dứt khoát, Phùng Khiếu Khâm vừa nói vừa hắt mặt về phía trước. Thấy thế, Hà Xuyên cúi mặt chậm rãi bước đi, tuy vậy nhưng cô không hề bị ướt, bởi vì đã có người cầm ô che chắn giúp cô.

Cuộc sống vốn dĩ thay đổi theo từng ngày, quá khứ bất hạnh chưa chắc tương lai đã mờ mịt, biết đâu những điều tốt đẹp đang chờ đón.

Cảm xúc hôm nay khác biệt với tất cả mọi hôm, Tô Hà Xuyên vui vẻ hí hửng một cách lạ thường, khiến cho cô bạn Trịnh Dĩ Khê vừa nhìn thấy phải thắc mắc và không ngừng dò xét.

“ Chậc...chậc... đừng bảo là thật nha... ”

“ Thật gì chứ? ”

Khuôn miệng Hà Xuyên chúm chím, tháo đôi giày cao gót và lấy đôi dép bông mang vào chân, sau đó tiến đến sofa gần với cô bạn thân, hỏi:

“ Cậu có mua bữa tối cho tớ không? ”

“ Có, ở trong bếp á. ”



“ Cảm ơn cậu nhiều! ”

Nói xong, Tô Hà Xuyên lập tức đứng dậy chạy vào trong bếp, bởi vì cô thực sự đang đói. Lúc này, Trịnh Dĩ Khê tắt vội tivi, gấp gáp xỏ dép bước theo sau cô, lên tiếng:

“ Hà Xuyên, cậu và Phùng Khiếu Khâm quen nhau thật hả? Liệu thế có nhanh quá không? ”

“ Đâu có! Không hề quen! ”

Và rồi, cả hai ngồi xuống ghế đối diện với nhau, thái độ Trịnh Dĩ Khê trông rất tò mò và nghiêm túc, nói:

“ Lúc nãy khi tớ về, hai chị nhân viên tiếp tân kéo tớ lại, biết hỏi gì không? ”

“ Hỏi gì? ”

“ Hỏi là, cậu và Phùng Khiếu Khâm đang quen nhau thật hả, còn kể cả câu chuyện lúc chiều cho tớ nghe. ”

“ Phùng Khiếu Khâm chỉ giúp tớ thôi, tớ cũng không nghĩ anh ta xuống đó và nói vậy. ”

Trịnh Dĩ Khê liên tục chớp mắt khi cô vô cùng bình thản, sắc mặt càng lúc càng trịnh trọng như vấn đề này cực kỳ to lớn, lên tiếng:

“ Xem ra Phùng Khiếu Khâm thực sự để tâm đến cậu đấy, dám nói thế với bà Lưu, nhưng dẫu sao Lưu Gia cũng có tiếng bên thành phố B, anh ta như muốn triệt đường sống của mình. ”

Sắc mặt của Tô Hà Xuyên lập tức biến động, bàng hoàng trợn mắt, cả người cả kinh trở nên nghiêm trọng khi chợt nhận ra một điều, gấp gáp cất lời:

“ Chết rồi, có khi nào tập đoàn của anh ta phá sản không? Mới thành lập mà hay thể hiện quá! ”

“ Phùng Khiếu Khâm gan thật, tập đoàn Lưu Thị thành lập hơn bảy mươi năm, đang rất hưng thịnh. Thế đó, lúc nãy tớ phân tích vậy với bạn trai tớ, anh ta còn cười được, nói là ‘ Phùng Khiếu Khâm có người chống lưng, cỡ Lưu Đại Trung không đủ trình đụng vào ’. ”

Tô Hà Xuyên thêm điều ngạc nhiên lẫn hoang mang ngờ nghệch, mở to đôi mắt hết cỡ, hỏi:

“ Là ai cơ? ”

“ Tớ gặn hỏi nhưng Sở Hàn Đông không nói, sau đó bảo là nói đùa, nhưng tớ biết chẳng phải như thế, có bí mật che giấu chúng ta. Kết quả, bây giờ tớ chặn anh ta luôn rồi. ”