Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 27




“Bông hoa này thay tôi tặng cho bạn ấy nhé, coi như quà gặp mặt.”

Có thể là do Từ An Trạch chạy tới đây, nên lồng ngực phập phồng, tóc ướt sũng, như kiểu vừa bị tạt nước.

Cậu ta thở hồng hộc sải bước tới bên cạnh giường của Tiết Lam, nắm chặt lấy tay bạn gái hỏi: “Tiết Lam, em sao rồi?”.

“Em đã bảo là không sao rồi mà, vẫn như trước thôi.”

Lúc cô học lớp 12 thỉnh thoảng cũng bị như vậy, còn được đưa vào bệnh viện hai lần liền, thời điểm đó bọn họ đã hẹn hò rồi, nên Từ An Trạch biết rất rõ tình trạng của bạn gái mình.

Từ An Trạch giơ tay lên sờ trán cô, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, lông mày cậu ta hơi giãn ra một chút, thì thào hỏi: “Vẫn chưa ăn cơm đúng không, đã đói chưa?”.

“Em đói rồi, nhưng em không muốn ăn cháo đâu, em muốn ăn mì cơ.”

Nhìn thấy cô vẫn còn tâm trạng đòi ăn món này món kìa, tâm tình cậu ta cũng thả lỏng hơn, trên mặt nở nụ cười: “Anh biết rồi, lát nữa xuống dưới tầng mua cho em.”

“Em còn muốn ăn dâu tây nữa.”

“Được.”

Đôi tình nhân nhà người ta ngọt ngào sến súa đủ kiểu, còn đám gái ế Liễu Mộc Mộc đứng đấy thì bị nhồi cơm chó đến no luôn. Lúc bọn cô ra về, là Từ An Trạch đi tiễn, nhân tiện xuống tầng dưới mua đồ.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, Từ An Trạch nói lời cám ơn bọn Liễu Mộc Mộc: “Hôm nay cũng may là có các cậu, sức khỏe của Tiết Lam không tốt, nếu sau này cơ thể của cô ấy gặp vấn đề gì, có thể làm phiền các cậu báo với tớ một tiếng được không?”.

“Có gì đâu, có gì đâu, nào nào nào chúng mình lập nhóm chat đi.” Tiền Hiểu Manh siêu nhiệt tình lôi điện thoại ra, vừa tạo nhóm chat vừa nói với Từ An Trạch, “Nếu có anh giai nào độc thân và đẹp trai ngang ngửa cậu, thì khẩn thiết mong cậu hãy thêm vào nhóm này nhé, tạo phúc cho bọn tớ.”

“Được, sau khi quay về sẽ lập tức sắp xếp giúp các cậu.” Từ An Trạch cười nói.

Người đâu mà tốt bụng quá đi, thiện cảm của mọi người đối với người nhà của bạn cùng phòng ký túc thoắt cái tăng lên một bậc.

“Tớ mạo muội hỏi một câu nhé, cậu đã hỏi bác sĩ tâm lý về tình trạng của Tiết Lam chưa?” Đột nhiên Vệ Tuyết lên tiếng.

Nhắc đến tình trạng sức khỏe của Tiết Lam, khuôn mặt của Từ An Trạch lộ ra chút xót xa: “Cô luôn cho rằng bệnh tâm lý tức là bệnh tâm thần, nên rất phản cảm với việc đi khám bác sĩ tâm lý. Thật ra tớ đã lén dẫn Lam Lam đi khám bác sĩ tâm lý rồi, nhưng giám định của bác sĩ đối với Lam Lam cho thấy cô ấy không phải mắc bệnh tâm lý.”

“Nói ra cũng không sợ các cậu cười, chứ sau đó tớ cũng bắt đầu cảm thấy có lẽ cách nghĩ của cô là đúng, có thể Lam Lam không hề mắc bệnh. Kỳ nghỉ hè năm nay, bọn tớ đã đi rất nhiều chùa chiền, tiếc là chẳng có tác dụng gì, chỉ đành cầu phúc vậy thôi.”

Mọi người đều có thể hiểu được tâm trạng của cậu ta, nếu thật sự có thể xác định được vấn đề ở một phương diện nào đó, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, chí ít là trong lòng thấy yên tâm.

Chứ cứ như bây giờ, mông lung không rõ ràng, chẳng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi khoa học không thể giải quyết được vấn đề, đúng là sẽ có người lựa chọn phương án cầu trời khấn phật, van xin một tia hy vọng nhỏ bé nhất.

Tiễn các cô gái xuống dưới tầng bệnh viện xong, Từ An Trạch chia tay với nhóm Liễu Mộc Mộc, cậu ta phải đi mua hoa quả, rồi cả bữa tối cho Tiết Lam nữa.

Liễu Mộc Mộc và hai cô bạn định gọi xe về trường, bên ngoài vừa oi vừa nóng, hiện giờ xe bus không tài nào cứu vớt nổi bọn cô.

Ba cô gái đứng bên đường đợi một lúc, vừa hay có một chiếc xe taxi trống dừng lại.

Tiền Hiểu Manh và Vệ Tuyết lần lượt lên xe, Liễu Mộc Mộc nắm lấy tay nắm cửa, đang định ngồi vào trong xe, thì vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc xe quen quen đang chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm của bệnh viện.

Cô lập tức đóng cửa xe lại, nói với hai cô bạn ngồi trong: “Các cậu về trước đi, tớ có chút chuyện tối sẽ về.”

Lời vừa dứt, đã vội vàng chạy biến.

Chiếc xe taxi nhanh chóng rời đi, còn Liễu Mộc Mộc thì lao nhanh đến chiếc xe có biểu tượng thiên thần nhỏ dang rộng đôi cánh, vừa chạy vừa khua khua tay.

Lúc Yến Tu ra khỏi bãi đỗ xe, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liễu Mộc Mộc như một con thỏ con đang nhảy tưng tưng bên đường, vì chưa đến chỗ cho dừng, nên anh vẫn từ từ lái xe về phía trước.

Liễu Mộc Mộc cứ tưởng anh không nhìn thấy, liền chạy đuổi theo.

Cuối cùng cũng đến chỗ có thể dừng đỗ, chiếc xe liền dừng lại, cửa xe được mở ra từ bên trong, hai mắt Liễu Mộc Mộc sáng lên, nhanh nhẹn ngồi tọt vào trong xe.

“Đuổi theo xe?” Tuy rằng giọng điệu của Yến Tu không có ý gì là trách móc, nhưng bất giác lại khiến da đầu cô tê rần.

“Tại cháu sợ chú không nhìn thấy cháu mà, nhất thời vội vã đáng được tha thứ.” Sau khi liếc nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của anh, Liễu Mộc Mộc thì thào bổ sung thêm câu, “Lần sau không dám nữa.”

“Lần sau cháu có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi.” Yến Tu hờ hững nhìn cô nói.

“Rồi chú sẽ dừng xe lại chứ.”

“… Tùy tâm trạng.”

“Hừ, cháu đoán sau khi chú lái xe được hai km rồi mới trả lời điện thoại của cháu.” Cô còn lâu mới tin lời anh.



Khóe miệng Yến Tu nhếch lên cười khẩy: “Định đi đâu?”.

“Về trường ạ, à đúng rồi, cháu đang có chuyện này muốn hỏi chú.”

“Cháu có thể chọn hỏi tôi qua điện thoại.”

“Sao mà giống nhau được, gọi qua điện thoại không nhìn thấy mặt chú, chú lại không chịu gọi video với cháu.” Biểu cảm trên mặt Liễu Mộc Mộc đúng kiểu chú không muốn gọi video với cháu, đúng là đồ đàn ông bạc tình.

Tuy rằng lần trước sau khi chia tay nhau ở khách sạn xong, không còn cơ hội gặp mặt nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại.

Chủ yếu là Liễu Mộc Mộc gọi, còn anh bị ép phải nghe.

Suốt mấy ngày liền, ngày nào Liễu Mộc Mộc cũng hỏi anh thời tiết hôm nay thế nào, khiến có một dạo Yến Tu cứ có cảm tưởng cô coi mình là một cái máy dự báo thời tiết.

Yến Tu: …

“Lúc tôi đang tắm, sẽ không gọi video với người khác.” Nếu năng lực xem bói của cô được sử dụng ở những chỗ khác, thì có lẽ anh sẽ cảm thấy vui hơn đôi chút đấy.

“Tiếc thế chứ lị!”.

Đây là sự tiếc nuối từ tận đáy lòng cô, mệnh số của Yến Tu rất khó bói, cô chỉ đành bói gần bói xa xem giờ nào trong ngày anh sẽ đụng tới nước.

Những quẻ bói không dính dáng gì đến bản thân thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bói mười lần thì thường chính xác ba lần.

Về sau thì thậm chí còn chẳng cần bói, vì cuộc sống của anh rất quy củ, thời gian tắm rửa cũng cố định.

Đáng tiếc lại không chịu cho cô hưởng thụ niềm vui ấy, buồn ~ ing.

“Thôi bỏ đi.” Yến Tu không muốn tiếp tục thảo luận mấy vấn đề kiểu này với cô nữa, “Tôi đưa cháu về trường.”

“Cám ơn chú, cháu mời chú uống trà sữa.”

“Tôi không uống trà sữa.”

“Ỏ, chú thật là khó nuôi.”

Yến Tu im lặng tiếp nhận lời đánh giá của cô.

Xe đi qua một cái cột đèn giao thông, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng nhớ ra vấn đề cần hỏi anh: “Đúng rồi, chú có biết gì về bệnh cuồng loạn giả không?”.

Vì vừa mới nhập học, nên cô không mang theo sách ông nội để lại cho mình đến trường, lại không tiện tạt qua nhà tìm, đúng lúc có thể hỏi Yến Tu.

“Triệu chứng thế nào?”.

“À… ho, cứ tối đi ngủ thì ho không ngừng, cực kỳ nghiêm trọng, lay gọi mãi không tỉnh, nhiệt độ cơ thể rất thấp. Ban ngày cũng xảy ra tình trạng này, còn ho cả ra máu, kiểm tra cơ thể không có gì bất thường cả.”

Liễu Mộc Mộc vẫn thầm đồng ý với phương pháp xử lý của người nhà và bạn trai của Tiết Lam, chí ít là có thể loại trừ nguyên nhân đến từ thể chất của cô bạn trước.

Nếu đã thực sự không liên quan đến trình trạng thể chất và tâm lý, vậy thì phải xem xét đến những nguyên nhân khác.

“Chỉ có những triệu chứng như vậy thôi à?”.

“Tạm thời thì đó là những gì cháu biết.”

Yến Tu ngẫm nghĩ: “Với triệu chứng như vậy thì có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, có điều cuồng loạn giả mà cháu nói đúng là cũng nằm trong số đó.”

“Ồ, chú nói thử xem.” Liễu Mộc Mộc cảm thấy hứng thú quay hẳn sang phía anh.

“Vào thời cổ đại những kẻ lừa đảo hoành hành ở một số vùng phía bắc, những kẻ này sẽ xua dịch, sau đó đóng giả làm thần tiên hạ phàm, nhân cơ hội đó vơ vét tiền của của người dân.”

“Xua dịch? Dịch mà chú nói là bệnh dịch ấy ạ?”.

“Ừ, mỗi khi chúng đến một khu vực nào đó, nơi đó sẽ xảy ra bệnh dịch, biểu hiện cụ thể là ho dữ dội, thậm chí ho cả ra máu trong nhiều ngày, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Liễu Mộc Mộc nghe xong cứ cau mày suốt: “Đây là một loại bệnh dịch sao?”.

Nghề huyền sư này, có người tốt thì đương nhiên cũng có kẻ xấu.

Tuy rằng hầu hết mọi dấu vết về sự tồn tại của huyền sư trong lịch sử đã bị chôn vùi, nhưng theo những gì cô biết, những huyền sư thời xa xưa từng âm mưu lật đổ quyền lực của hoàng đế, vì thế đã sử dụng những thủ đoạn độc ác để hãm hại rất nhiều người.

Cũng không phải là chưa từng có ai thử lợi dụng dịch bệnh để giật dây, bằng cách bào chế thi thể để luyện chế bệnh dịch, nhưng nghe nói sau đó những vị huyền sư ấy đều bị gậy ông đập lưng ông, chết cực kỳ thê thảm.

So với những bậc huyền sư hận không thể thăng thiên, thì những quẻ sư cao cấp nhất cùng lắm cũng chỉ là lộng quyền mà thôi, so với bọn họ thì có lương tâm hơn nhiều.

Để giúp cô nhận thức được mối quan hệ ảo diệu giữa huyền sư và quẻ sư nên ông nội đã đặc biệt kể cho cô nghe. Liễu Mộc Mộc cảm thấy, có khi là do ông nội bực mình khi thủ đoạn của huyền sư phong phú hơn quẻ sư cũng nên.

Ở thời hiện đại, thủ đoạn tạo nghiệt như thao túng bệnh dịch, đã không còn huyền sư nào biết dùng nữa rồi.

“Vậy nên mới nói bọn họ là kẻ lừa đảo, đó không phải là bệnh dịch thật sự, mà chỉ là một loại chất độc dạng bột được chiết xuất từ phấn hoa của một loài cây nào đó thôi, độc tính của nó khá nhẹ.”

“Ý của chú là, bạn học của cháu bị người ta đầu độc?” Liễu Mộc Mộc hỏi.

“Ý của tôi là, nếu như bạn của cháu sinh sống ở phương bắc, thì có khả năng tình cờ chạm phải một loại thực vật nào đó ngoài tự nhiên, hít phải phấn hoa, nên mới xuất hiện tình trạng bệnh như trên. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bị người ta đầu độc.”

Liễu Mộc Mộc hiểu rồi, cái gọi là cuồng loạn giả, vốn dĩ nên gọi là bệnh giả thì đúng hơn, nghe Yến Tu nói xong, cảm giác cũng không đến mức nghiêm trọng lắm.

“Vậy bạn ấy có cần chữa trị không, hay là đợi loại phấn hoa đó đào thải ra khỏi cơ thể một cách tự nhiên? Nghe nói tình trạng này đã diễn ra được một năm rồi.”

“Nếu có thể xác định được là bệnh giả, thì có thể lựa chọn không chữa trị, chỉ cần không tiếp tục hít ngửi thứ phấn hoa kia, thì trong khoảng từ hai đến ba năm là có thể khôi phục lại bình thường. Còn về phần phương pháp chữa trị thì cũng có đấy, chỉ có điều đây lại là phương pháp dân gian.”

“Chú nói thử đi.” Liễu Mộc Mộc sốt sắng hỏi, có thể chữa khỏi nhanh hơn thì tại sao phải đợi đến hai ba năm làm gì.

“Lấy năm loại đậu khác màu nhau, ngâm vào giấm trong năm ngày, sau đó vớt ra, mỗi ngày nhặt năm loại đậu khác nhau nấu chín rồi ăn. Ăn liên tục trong năm ngày sẽ thấy có chuyển biến, liệu trình ba đợt không nghỉ là có thể loại bỏ hoàn toàn phấn hoa trong cơ thể.”

“Sao nghe chẳng thấy khoa học tí nào?” Đây là phương pháp giải độc kỳ quái gì vậy? Mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc làm thế nào mà người ta nghiên cứu ra cái phương pháp này thế?

Yến Tu bất lực: “Thế nên mới gọi là phương pháp dân gian.”

Một quẻ sư và một huyền sư bàn về khoa học, trong hai người bọn họ ai khoa học hơn ai?

“Được rồi…” Tuy rằng rất chê, nhưng chí ít cũng là một cách, “Quay về cháu sẽ bảo bạn ấy thử xem thế nào.”

Dù sao cũng chẳng còn cách nào khả dĩ hơn, Tiết Lam còn chịu đi khám đại tiên cơ mà, thế thì việc bạn cùng ký túc xá của mình là một quẻ sư có là gì, chắc là bạn ấy sẽ chấp nhận thôi, nhờ?



“Tức là, cậu thật sự biết bói mệnh?” Tiết Lam vẫn chưa quay về, nên Liễu Mộc Mộc quyết định kể với hai cô bạn còn lại trong ký túc xá.



Sau đó bị hai cô gái dồn vào góc tường.

“Bình thường chỉ có thể bói ra vài chuyện lông gà vỏ tỏi thôi.” Liễu Mộc Mộc giơ một ngón tay lên.

Vệ Tam tóm lấy ngón tay cô: “Tớ có thể vượt qua kỳ thi cuối kỳ không, có thể bói trước cho tớ biết không?”.

“Có thể thì tất nhiên là có thể… nhưng bản thân cậu phải tự cố gắng.”

Tiền Hiểu Manh túm lấy tay còn lại: “Cậu có thể bói ra tỷ lệ thành công trước khi tớ đi tỏ tình không?”.

“Cũng được…”

Liễu Mộc Mộc bị túm cả hai tay, trông giống hệt như bị bắt cóc.

“Sau này cậu chính là em gái ruột khác bố, khác mẹ của bọn tớ!!”

Tuy rằng bạn cùng phòng cực kỳ tin tưởng mình, nhưng Liễu Mộc Mộc vẫn thể hiện một chút tài mọn của bản thân với mấy cô bạn, ví dụ như: Lát nữa sẽ có người đưa trà sữa đến ký túc xá của bọn cô.

Nghe thế hai cô bạn liền đứng ở cửa chờ, hơn hai mươi phút sau, có một nữ sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh xách một cốc trà sữa đi ngang qua, nhìn thấy Vệ Tuyết liền đi tới, đưa cái túi trong tay mình cho cô.

“Vừa nãy ở dưới tầng gặp một nam sinh, cậu ấy nói là đồng hương với cậu, nhờ tớ mang lên cho cậu.”

Vệ Tuyết nhận lấy cốc trà sữa: “Cám ơn, cám ơn nhé.”

Sau đó chạy xộc vào phòng với vẻ mặt phấn khích, khiến cho nữ sinh kia phải sững sờ nhìn theo, là quà người cậu ấy thích tặng à, sao lại kích động thế?

“Trời ạ, không ngờ lại có người tới tặng trà sữa thật này, sao cậu bói ra được thế, cũng chuẩn quá đi ý chứ!” Tiền Hiểu Manh lượn một vòng quanh người Liễu Mộc Mộc với vẻ ngạc nhiên, hận không thể lao lên mổ xẻ nghiên cứu thử.

Vệ Tuyết cũng chỉ bình tĩnh hơn bạn mình một chút xíu thôi.

Không ngờ bọn họ lại được trải nghiệm cảm giác thần kỳ khi bạn cùng phòng của mình là một bậc thầy.

Đương nhiên, được người khác coi là bậc thầy không phải là mục đích chính, chủ yếu là Liễu Mộc Mộc muốn cùng bọn họ bàn bạc về chuyện của Tiết Lam cơ.

Nếu vừa hay Tiết Lam được phân vào chung một phòng ký túc xá với cô, mà cô cũng có năng lực giúp đỡ đối phương, thì đương nhiên không thể nào có chuyện giả vờ như không biết được.

Liễu Mộc Mộc không để lộ ra sự tồn tại của huyền sư, chỉ nói bản thân biết một phương pháp dân gian có thể có tác dụng với Tiết Lam.

Tiền Hiểu Manh và Vệ Tuyết cũng tán đồng ý tưởng của Liễu Mộc Mộc: “Dù sao cũng chỉ là hạt đậu ngâm giấm thôi mà, ăn thứ này cũng chẳng hại gì, cứ thử xem thế nào, nếu thật sự có tác dụng thì sao?”

“Tớ nghĩ Tiết Lam sẽ đồng ý thôi, nhưng trước mắt ngoài mấy người chúng ta ra đừng nói với ai khác nữa, đặc biệt là bạn trai của cậu ấy. Tớ thấy cậu ta với Tiết Lam tình cảm sâu sắc lắm, nếu như không thành công, thì cũng không trách móc gì cậu.” Vệ Tuyết bổ sung thêm một câu.

“Được, vậy đợi ngày mai Tiết Lam quay lại rồi mình sẽ nói với cậu ấy.”

Ngày hôm sau Tiết Lam được Từ An Trạch đưa về, Liễu Mộc Mộc tranh thủ giờ nghỉ trưa kể riêng với cô bạn về chuyện này, quả nhiên cô bạn đồng ý ngay.

Bọn họ quyết định cứ năm ngày ngâm một bình đậu, như vậy chỉ cần hai mươi ngày là xong.

Trong năm ngày chờ đợi đậu ngâm, Tiết Lam chỉ có một đêm là ho liên tục không dừng, được bọn Liễu Mộc Mộc gọi tỉnh xong thì cũng không ho nữa.

Sau đó đậu ngâm đã có thể ăn được, mỗi ngày bọn cô tránh mấy dì quản lý ký túc xá, dùng bình điện để nấu, mùi giấm ngập phòng, ngửi nhiều đến váng cả đầu.

Cứ như vậy, Tiết Lam quả thực không còn ho nữa.

Hơn thế, mọi người lo lắng trị liệu ba đợt vẫn chưa bài trừ tận gốc chất độc, nên dứt khoát ngâm thêm ba bình đậu nữa, cho nó chắc.

“Tớ cứ có cảm giác như mình đang được tẩm ướp gia vị ấy.” Tiền Hiểu Manh vừa đi vừa ngửi bộ quân phục rằn ri cộc tay của mình.

“Không chỉ mỗi cậu đâu, còn nhớ anh bạn đồng hương tặng tớ trà sữa không, hôm ấy gặp cậu ta ở nhà ăn xong, từ đó không thấy xuất hiện nữa.” Vệ Tuyết u ám nói.

Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô bị người ta chán ghét như thế.

“Chỉ có một bữa đại tiệc mới có thể cứu vớt được chúng ta.” Liễu Mộc Mộc bổ sung.

“Đúng thế.” Cả ba cô gái đồng thanh đáp, sau đó ngoái đầu nhìn Tiết Lam.

“Chuyện nhỏ! Các cậu chọn chỗ đi, tối mai chúng ta ra ngoài ăn.” Tiết Lam thoải mái đồng ý ngay.

“Không cần phải chọn, có một cửa hàng lẩu ngay gần trường, tớ đã thèm ăn ở đây từ lâu rồi.” Tiền Hiểu Manh giải quyết vấn đề nhanh gọn, mọi người đều nhất trí.

Thảo luận về bữa tối ngày mai xong, thấy thời gian nghỉ cũng gần hết, bốn người vội vội vàng vàng chạy tới hội trường lớn.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong đợt huấn luyện kéo dài nửa tháng của trường bọn Liễu Mộc Mộc, buổi tối chính là tiệc chào đón sinh viên mới.

“Không biết có tiết mục gì đặc sắc không nhỉ?” Tiền Hiểu Manh tiện miệng nói.

Trước hội trường, bên trên treo một tấm biểu ngữ chào đón sinh viên năm nhất, phía dưới là các đàn anh, đàn chị đang phát que phát sáng ở cửa.

“Hình như có, An Trạch biết đàn piano, mấy hôm trước bị quản lý khoa gọi đi, nói rằng có một tiết mục hợp tấu đàn piano và violin, nhưng anh ấy từ chối rồi, cuối cùng trở thành độc tấu violin.” Tiết Lam nói.

“Sao lại không đồng ý, cơ hội lộ mặt tốt như thế.”

Mọi người vừa nói, vừa tìm kiếm vị trí lớp của mình.

“Anh ấy nói trình độ của bản thân bình thường, xấu hổ không chịu lên sân khấu… hai hàng trước mặt kìa, chính là chỗ đó.” Tiết Lam chỉ vào hàng thứ năm, vị trí lớp bọn họ khá đẹp, rất gần sân khấu.

Vì tới sớm, nên rất dễ chiếm được bốn chỗ đẹp liền nhau.

Mấy cô gái ngồi hơn một tiếng đồng hồ, khán phòng mới dần dần kín người, buổi chào đón tân sinh viên cuối cùng đã bắt đầu.

Người dẫn chương trình tuyên bố khai mạc, tiết mục đầu tiên là màn biểu diễn của tân sinh viên, đúng như Tiết Lam nói, là độc tấu violin.

Người biểu diễn là sinh viên năm nhất khoa Lịch sử, tên là Trác Nhiễm.

Trác Nhiễm mặc bộ lễ phục váy đuôi cá màu xanh lam, mái tóc xoăn dài được búi gọn ra sau đầu, để lộ ra cần cổ thiên nga thon dài, ánh sáng chiếu trên người cô bạn, khiến cho toàn bộ khán giả bên dưới im phăng phắc, ngay sau đó tiếng reo hò rầm trời.

Âm nhạc êm dịu vang lên, bên dưới khán đài dần dần trở yên tĩnh. Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía trung tâm sân khấu, bước chân cô gái chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc của mình, tựa như đang khiêu vũ với cây đàn violon trên tay.

Mỗi khi cô bạn bước đi, những tua rua đính kim cương ở tà váy lại lóe lên những tia sáng lấp lánh.

Mãi cho đến khi tiếng đàn kết thúc, Trác Nhiễm thả cây đàn xuống, thực hiện một động tác hạ màn đầy tao nhã với khán giả bên dưới.

Tiếng vỗ tay như sấm nổ bên tai, kèm theo đó là tiếng la hét, huýt sáo.

Màn biểu diễn đã kết thúc, nhưng cô bạn không lập tức rời đi ngay, mà nán lại một lúc. Rất nhanh, đã có một nam sinh dáng người cao ráo đi lên từ bậc thang bên cạnh sân khấu, trên tay cầm theo bó hoa hồng màu trắng.

Đôi mắt Trác Nhiễm chứa ý cười, nhận lấy bó hoa đối phương đưa cho mình, ôm vào lòng.



Khi cậu nam sinh đang định đi xuống, thì lại bị cô bạn kéo tay lại, nhiếp ảnh gia ở hàng trước đang chụp ảnh, nên hai người họ phải ở lại lâu hơn một chút, rồi mới xuống sân khấu.

Sự kết hợp giữa tuấn nam mỹ nữ luôn luôn thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng nếu người trên khán đài không phải là Từ An Trạch, thì có lẽ mọi người sẽ không lúng túng đến vậy.

Đúng là cậu ta không có tiết mục biểu diễn, nhưng lại bị sắp xếp lên khán đài tặng hoa cho Trác Nhiễm, hoa tặng còn là hoa hồng nữa chứ.

Hàng ghế trước và sau bọn Liễu Mộc Mộc rất nhiều người la hét om sòm, chỉ có hàng bọn cô, là câm như hến.

Một cô gái xinh đẹp không quen biết, cùng bạn trai của bạn cùng phòng ký túc xá, cặp đôi kiểu này ai dám ship chứ!

Có lẽ Tiết Lam cũng nhìn ra được suy nghĩ của đám bạn, nhưng âm thanh xung quanh thực sự rất lớn, nên chỉ đành lôi điện thoại ra nhắn một tin vào nhóm ký túc xá của bốn người họ.

Tiết Lam: Hôm qua An Trạch đã kể với tớ về vụ lên sân khấu tặng hoa rồi.

Cô còn nhân tiện đính kèm một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình đoạn nói chuyện của Từ An Trạch với mình tối hôm qua.

Đúng như cô bạn đã nói, Từ An Trạch đã giải thích cực kỳ rõ ràng, như thể rất lo bản thân bị người khác hiểu nhầm.

Ba cô gái còn lại thở phào nhẹ nhõm, không có hiểu lầm gì là tốt rồi.

Không còn hiểu lầm, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hẳn, Tiền Hiểu Manh không nhịn được đùa: Phỏng vấn một tí, bạn trai được hoan nghênh như vậy, có phải cảm thấy rất lo lắng không? Tớ thề, ít nhất phải có một nửa số nữ sinh hú hét lúc vừa nãy là nhằm vào bạn trai cậu.

Tiết Lam: Tớ quen rồi, hồi học cấp ba còn điên loạn hơn cơ, tớ đã từng tận mắt chứng kiến.

Liễu Mộc Mộc: Vậy tức là cậu ta chính là tướng công áp trại do cậu cướp về giữa thiên quân vạn mã hả?

Tiết Lam: Ừ… gần như thế.

Nhớ đến chuyện hồi học cấp ba, cô lại không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Từ An Trạch từ Bắc Kinh chuyển đến lớp của bọn cô vào năm lớp 11, lúc đó cô không sợ trời, không sợ đất, gặp được chàng trai mình thích thì đương nhiên là muốn theo đuổi rồi, đáng tiếc những người có suy nghĩ giống cô quá nhiều.

Trung bình cứ một tuần cô có thể gặp khoảng hai lần, hết đàn chị năm cuối đến nữ sinh cùng khối lần lượt tỏ tình với cậu, đưa thư tình, hoặc tặng những món quà nho nhỏ.

Chút xíu dũng cảm của cô, hoàn toàn bị tiêu tan bởi đủ mọi chiêu thức từ chối của Từ An Trạch, tuy rằng trong đám nữ sinh tỏ tình đó không hề có cô.

Đến học kỳ hai năm lớp 11, Từ An Trạch chủ động tỏ tình với cô, mà trước đó, cô vừa mới nhận được thư tình của cậu nam sinh lớp bên cạnh viết cho mình.

Bọn họ cứ thế thuận lợi ở bên nhau, dần dần hiểu nhau, cũng từng xảy ra rất nhiều hiểu lầm. Về sau, bất cứ chuyện gì có thể gây ra hiểu lầm, cậu đều chủ động nói trước với cô, cho dù lúc bắt đầu không kịp nói, thì về sau cũng sẽ nghiêm túc giải thích cho cô hiểu.

Cảm giác an toàn cậu mang đến cho cô gần như là hoàn hảo, dần dần Tiết Lam bắt đầu học cách tin tưởng cậu. Ngay cả khi bọn họ rời khỏi thành phố quê hương, đến một thành phố khác, sự tin tưởng này cũng không hề mất đi.

Trác Nhiễm biểu diễn xong tiết mục của mình cũng không rời đi ngay lập tức, cô bạn đứng ở lối ra chỗ hậu trường, ôm bó hoa hồng trắng, cúi đầu ngửi thử, trên mặt nở ra nụ cười tuyệt đẹp.

Lúc các nam sinh đi qua đi lại nhìn thấy cô bạn, ánh mắt đều không tự chủ được mà nấn ná lại thêm vài giây. Ai mà chả thích gái đẹp và những thứ xinh xắn, huống hồ cô bạn này đẹp thật.

Vài phút sau, Từ An Trạch đi vào hậu trường. Cậu ta bị người ta gọi vào, nói là có bạn học tìm cậu ta nhờ giúp đỡ, lúc vào nhìn thấy Trác Nhiễm, lông mày liền hơi cau lại, cũng không nói năng gì với cô ta, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không thấy bạn mình đâu.

Trác Nhiễm vẫn mặc bộ lễ phục màu xanh lam, đây không phải là bộ lễ phục nhà trường cung cấp, mà là do cô ta tự mang đến, giá tiền đắt đỏ xứng đáng với vẻ ngoài diễm lệ kinh động người khác của cô ta lúc xuất hiện trên sân khấu.

Cô ta hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt được trang điểm hơi đậm, nói với Từ An Trạch: “Đừng nhìn nữa, là tôi nhờ người ta gọi cậu vào đây đấy, cám ơn hoa của cậu.”

“Đây là do nhà trường sắp xếp.” Từ An Trạch nói với giọng điệu hờ hững.

“Hoa hồng cũng là do nhà trường sắp xếp à? Còn làm khó cậu bắt cậu phải nhớ tôi thích nhất là hoa hồng trắng nữa chứ.” Ánh mắt Trác Nhiễm hơi đung đưa, “Nếu bị bạn gái cậu nhìn thấy, bạn ấy lên cơn ghen thì phải làm thế nào?”.

“Trác Nhiễm.” Giọng nói của Từ An Trạch lạnh hẳn đi, “Chuyện này không liên quan đến cậu.”

“Có liên quan đấy.” Trác Nhiễm chọn lấy một bông hoa hồng, đặt vào tay Từ An Trạch, sau đó ôm lấy cả bó hoa đi lướt qua người cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên, “Bông hoa này thay tôi tặng cho bạn ấy nhé, coi như quà gặp mặt.”

Sau khi Trác Nhiễm rời đi, Từ An Trạch vứt luôn bông hoa sang bên cạnh, sầm mặt bỏ đi.

Cảnh tượng xảy ra trong hậu trường không một ai hay biết.

Buổi lễ chào đón tân sinh viên kết thúc thuận lợi, mọi người đều vô cùng vui vẻ, có không ít người quay về ký túc xá rồi vẫn còn bàn luận sôi nổi về những tiết mục đặc sắc trong buổi tối hôm nay, đặc biệt là Trác Nhiễm, có thể coi là người nổi bật nhất trong đám tân sinh viên.

Buổi lễ chào đón vừa kết thúc, tin đồn liên quan đến cô ta đã lan truyền rộng rãi khắp nơi.

Biết chơi violon từ nhỏ đã không phải chuyện gì hiếm lạ nữa, điều khiến người ta phải bán tán xôn xao chính là, cô ta không chỉ tài hoa, mà gia đình cũng rất giàu có.

Nghe nói vì sức khỏe cô ta không tốt, nên suốt quá trình học từ cấp 1 cho đến cấp 2 đều mời giáo viên về nhà dạy, sau khi lên cấp 3 mới bắt đầu đến trường, sau đó đã giành được một vài giải thưởng lớn trong các cuộc thi violon ở nước ngoài.

Dựa vào thành tích của cô ta, thi vào Học viện Âm nhạc Khánh Thành là chuyện dễ như trở bàn tay, cũng không biết là tại sao lại đến Đại học Công nghệ Khánh Thành?