Vội Vã Mùa Hạ

Chương 20: Mật ngọt




- Khi mà có quá nhiều điều khiến em gục ngã, có những điều làm em chẳng dám đối diện với cuộc đời.

Mở đầu phần tâm sự của một khách hàng gửi về cho "Vỡ vụn" và tôi đang chăm chú nhập tình chính mình vào câu chuyện và từng chút lắng đọng, từng chút hòa vào để rồi tôi lại phải thốt lên rằng

- Bi kịch của tình yêu lớn đến vậy sao.

"Vào một chiều ngã màu vàng úa, những cánh hoa tàn cứ lặng lẽ rơi tôi bật chợt nghĩ đến người ấy. Mối tình đầu tôi nhớ mãi không quên. Những lời hẹn ước của ngày còn chung bước, cái trao thân cho những hạnh phúc gần kề. Anh và tôi có nhau những ngày ấy đến bây giờ cũng chỉ còn lại trong kí ức tôi. Anh của lúc ấy đẹp lắm, anh có làn da trắng, trắng đến mức khi anh mất đi cơ thể ấy đã hiện rõ lớp gân xanh trên người anh, anh cũng kahs ốm nhưng khi anh qua đời cơ thể ấy còn ốm yếu đến mức gần thấy cả xương. Nhưng khi anh không còn trên cõi đời này nữa, anh vẫn luôn đẹp trong mắt tôi dù dung nhan đã bị hủy hoại nhưng tôi thấy anh lúc đó đẹp lắm. Anh lặng lẽ nhắm mắt và chẳng bao giờ thức dậy, anh cứ vậy ngừng thở mặc cho tôi có lay. Anh vẫn nằm yên đấy như bức tượng được điêu khắc và anh đã khắc dấu ấn mãi trong trái tim tôi.

Anh đã đi vào trời đông lạnh, thân xác anh cũng càng trở nên lạnh lẽo hơn tôi ôm anh và òa khóc, giận cuộc đời vì chia cắt đôi uyên ương."

"Tách"

Nhìn lại bức thư tôi đang cầm trên tay và một giọt nước mắt đã làm nhòe đi chữ viết ấy. Tôi lại khóc mất rồi, chẳng kìm lòng được mà thương xót cho chuyện tình âm dương cách biệt. Vì duyên nhưng không có nợ, vì tình chưa đủ dành hay có lẽ kiếp này được bên nhau nhưng chẳng thể đến hết cuộc đời. Thôi thì mọi thứ đã an bài, chúng ta chỉ có thể thuận theo như vậy.

Bất chợt tôi lại suy nghĩ đến tình yêu của mình và Quân Khải. Tôi lại cảm thấy lo lắng cho tương lai của chính chúng tôi. Tôi biết không yêu không thể gượng ép, chia tay là cách tốt cho nhau nhưng xin đừng âm dương chia lìa, đừng khiến chúng tôi cả đời chẳng thể gặp mặt.

Tay tôi bất giác run lên, lòng bồn chồn lo lắng tôi nghĩ về mọi điều.

- Lan Anh, em sao thế?

Tôi mơ màng trong suy nghĩ bỗng có tiếng người gọi kèm với cái vỗ vai khiến tôi giật mình quay lại nhìn:



- Chị Lam.

Tôi thấy chị và cả giám đốc cũng đang nhìn mình, chợt nhớ đến mình vừa mới khóc nên có hơi lúng túng mỗi khi ngước nhìn họ.

- Tổng giám đốc muốn gặp em ở phòng của anh ấy. Em xong việc thì lên nhé.

Bóng dáng của Hồng Phúc đã đi về phía thang máy tôi nhìn lại chị Lam rồi hỏi:

- Có chuyện gì hả chị?

Thấy vẻ mặt tôi lúng túng và nét sợ thể hiện rõ trên đấy khiến chị trêu chọc:

- Có thể là giám đốc muốn nhắc nhở em gì đó.

Càng nói tôi càng lo nhưng cũng vội đứng dậy để rời đi nhưng chợt nhớ lại có chuyện cứ lấn cấn ở đây làm tôi đứng lại suy nghĩ rồi nói:

- Sao chị lại đùa em như vậy chứ? Bình thường giám đốc sẽ truyền tin cho chị rồi chị báo lại với nhân viên chứ làm gì có như vậy chứ?

Nghe tôi phân tích như thế chị ấy bật cười rồi bảo:

- Cũng còn tỉnh táo đấy, chị cứ nghĩ cuối cùng cũng lừa được em rồi chứ.

Tôi nhìn chị rồi lắc đầu thở dài cho việc này. Qúa nhiều công việc còn đang chờ đợi ấy vậy mà chị lại nhàn rỗi đến thế.



Vỗ vai tôi lần nữa chị bảo:

- Làm việc bớt nhớ đến người yêu nhé cô bé.

Đến khi chị ấy rời đi mặt tôi vẫn còn đỏ ửng vì lời nói đó. Tôi không nghĩ mình lại nhớ anh đến mức lộ liễu như vậy.

.......

Ái tính mỗi lúc tăng lên, trong căn phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo của phía đèn đường gọi vào. Bóng dáng nửa khuỵu gối nửa ngã người ra phía giường của Quân Khải càng toát lên vẻ đẹp ma mị, điên đảo lòng tôi. Trong giây phút này, hai thân thể đang trao nhau những mật ngọt của hạnh phúc, cô gái phía giường đang rơi nước mắt không ngừng, tay nắm chặt lấy tay anh và miệng không ngừng kêu lên những tiếng nhè nhẹ nhưng khiến chàng trai phía trên càng trở nên điên cuồng, khao khát chiếm lấy nơi khoái cảm và lấp đầy.

Không biết qua bao lâu chúng tôi mới ngừng nghỉ, cả cơ thể tôi và anh đã lấm tấm mồ hồi. Anh ôm tôi vào lòng rồi đưa về phía nhà tắm mà vệ sinh cá nhân. Tôi chỉ có thể gục đó mặc cho anh làm.

Quay lại chiếc giường và trên người kiệt quệ đến mức mắt mở không nỗi. Dù đã trải qua bao lần ân ái nhưng lần nào đối với tôi cũng như lần đầu vì những điều anh làm, những việc anh diễn ra khiến tôi không ngờ được mà cứ thế lại rơi vào bẫy anh giăng ra lần nữa.

- Anh Anh!

Tôi khàn cả cổ vì la nên chẳng còn hơi sức kêu lên chỉ có thể dùng giọng mũi đáp lại.

- Anh sắp phải đến Mỹ rồi!

Phía sau anh nói gì tôi cũng không nghe rõ chỉ biết lúc này tôi đã phiêu bạt ở bồng lai tiên cảnh nào đó trong giấc mơ và bật chớt tôi nhớ đến khoảnh khắc lần đầu của cả hai.