Vội Vã Mùa Hạ

Chương 18: Quen thuộc




Bóng lưng của người đàn ông ấy rối quen, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

- Đâu vậy nhỉ?

Tự mình lẩm bẩm vài lời rồi nghe tiếng gọi ở phía trước vang lên:

- Biên tập viên Lan Anh, cô vẫn chưa về sao?

Ngước nhìn lên tôi thấy thư ký Lam và giám đốc đi về phía mình liền cúi chào và nở nụ cười đáp:

- Tôi đang đợi anh ấy đến đó.

Hai từ "anh ấy" vừa mới thốt ra thì thư ký Lam liền hiểu ngay và mỉm cười đáp:

- Tôi rất ngưỡng mộ hai người đó. À quên mất, giới thiệu với giám đốc đây là Lan Anh - biên tập viên trẻ tuổi của công ty chúng ta.

Lúc này, một ánh mắt nữa lại chăm chú nhìn vào tôi, cách nhìn thể hiện sự dò xét, đánh giá từ trên xuống làm tôi khá ái ngại nhưng đôi mắt ấy cũng nhanh chóng rời đi và để lại câu nói:

- Tôi có nghe danh về cô, rất giỏi!

Bỗng lúc này tiếng điện thoại tôi vang lên, tôi nhìn thấy Quân Khải gọi mình liền chào tạm biệt hai người đó và rời đi nhưng trong lòng vẫn hoang mang suy nghĩ vì từ lúc đến gần, tiếp xúc như vậy đầu óc tôi nửa muốn nhớ nửa lại chẳng thể biết nên nhớ gì về người đàn ông đó bởi nhìn trực diện khiến tôi thấy anh rất quen thuộc.

Bước nhanh ra phía ngoài, không khí về đem càng lạnh với lại thời tiết vào cuối thu nên cái lạnh buốt ấy cứ vậy bao trùm lên không gian.

Tôi kéo chiếc áo khoác lúc nảy anh ấy đưa cho mình rồi đi vội về phía xe đang đợi.

Từng bước lại gần tôi thấy anh cũng đang đi lại phía mình và nở nụ cười.

Hình như anh đã về nhà tắm rửa và thay đồ khi trên người anh đã diện lên bộ quần áo đơn giản, thoải mái hơn lúc nảy và mái tóc cũng đã rủ xuống một số giọt nước ở phía sau vẫn chưa khô.



- Anh vừa về nhà hả?

Tôi vừa đi lại thì bị anh ôm chầm và chiếc áo khoác dày hơn được anh tỉ mỉ mặc vào người tôi, cùng với cái ôm nhẹ nó khiến tôi ấm áp vô cùng. Cơ thể anh ấy như chiếc lò sưởi vậy lúc nào cũng mang theo hơi nóng bên mình chính điều này nó giao hòa với phần thịt da mát lạnh từ người tôi khiến tôi lúc nào cũng muốn ôm anh để sưởi ấm.

- Anh mới về nhà sẵn tiện mua thêm ít đồ ăn trữ trong tủ lanh. Em vào xe đi kẻo lạnh.

Tôi xoay người đi vào trong xe và nhìn thấy hộp bánh yêu thích của mình đã được anh mua kèm theo ly choco nó khiến sự mệt mỏi, muộn phiền tôi tan biến cũng làm tôi quên luôn chuyện suy nghĩ về giám đốc mới của mình.

- Anh đợi rất lâu để mua bánh sao?

Anh vừa thắt dây an toàn cho tôi, tôi hôn nhẹ lên má anh và hỏi.

- Cũng không đông lắm.

Nói rồi anh hôn lên môi tôi và từ từ cắn nhẹ vào điểm cũ vẫn còn in dấu.

- Đừng...

Tôi chọc tay vào phần eo của anh rồi lắc đầu cho việc làm ấu trĩ ấy.

- Anh cứ khiến môi em sưng lên mãi.

Nghe tôi giả vờ nũng nịu có phần tức giận anh bật cười rồi xoa đầu tôi sau đó lấy phần bánh ra cho tôi:

- Anh biết rồi, lần sau sẽ làm nhẹ hơn. Em ăn đi.

Cảm giác này thật tuyệt, tôi rất thích khung cảnh giản đơn lúc này. Vừa nhâm nhi miếng bánh yêu thích và uống món nước mình đang thèm cùng với người mình yêu trong không gian ấm áp với tiếng nhạc nhè nhẹ cùng với những lần hôn trộm của anh ấy khiến tôi lắc đầu buồn cười cho sự trẻ con này nhưng nó lại là thứ khiến tôi đê mê, khao khát có được.

.......

- Cuối cùng cũng gặp lại em rồi, Lan Anh.



Nói xong, anh ngã nhẹ người mình ra phía ghế làm việc rồi nhắm mắt như đang suy nghĩ về điều gì đó xong lại cười nhẹ khi lẩm bẩm trong miệng lời nói:

- Không biết tôi có đến trễ không nữa.

Trong căn phòng làm việc yên tĩnh của cả công ty với như vậy nhưng chỉ còn lác đác vào ánh đèn của những nỗ lực đang vẫn tiếp tục mài miệt với công việc. Nhìn gương mặt đang chăm chú suy tư cùng với đống tài liệu vẫn còn đang dang dỡ ở phía bàn làm việc và ẩn dưới đó là tấm ảnh của một người con gái với gương mặt nhẹ nhàng, yên ả giữa biển người chen chúc. Cô gái ấy là sự khác biệt cho những điều khác biệt khi sự yên tĩnh từ nét mặt cô mang lại đã khiến người ta chăm chú ngắm nhìn mà quên mất những tấp nập, ồn ào đang diễn ra phía xung quanh.

........

Cuối tuần này, tôi và anh đã quay trở về nhà của mình dù nói tạm xa nhau vào hôm như nhà chúng tôi đều chung một huyện Gò Vân nên gặp nhau cũng rất dễ dàng.

Từ lúc tôi học đại học và đến khi làm việc tôi luôn ưu tiên chọn những vị trí gần nhà mình cũng như chính anh ấy cũng thích đều này. Vì cả hai chúng tôi đều muốn gần với gia đình đặc biệt là Quân Khải vì từ lúc sống ở đây chỉ có hai mẹ con anh giờ anh đi làm thì chỉ còn mẹ ở nhà một mình nên anh luôn muốn tìm phương án tốt nhất để mẹ không còn cảm thấy cô đơn, trống vắng.

Tôi đã từng gặp mẹ anh, dì ấy thật sự rất hiền. Tôi còn nhớ đó là lần tôi điện cho anh nhưng không bắt máy, rất nhiều cuộc gọi liên tục nhưng chẳng ai trả lời và khi cuộc gọi cuối đến thì đầu dây kia chính là mẹ anh trả lời:

- Con tìm Quân Khải hả? Thằng bé bị sốt cao nên giờ nó vẫn còn đang hôn mê.

Câu nói đó đã khiến trái tim lo lắng của tôi càng thêm sợ hãi và tôi đã tức tốc chạy đi đến bệnh việc vào đêm khuya cùng với Lan Ánh và nó là lần đầu tôi đi đêm mà trốn nhà như thế. Rất may sự việc lần đó ba mẹ tôi không phát hiện và may hơn khi có sự giúp đỡ của cả Lan Anh và Nam Vượng.

Từ lần gặp đó, dì ấy đã biết đến tôi với tư cách là người yêu của anh và đối xử với tôi cũng rất tốt. Đặc biệt, dì ấy cũng là một trong những người rất yêu thích những bài viết tôi làm ở "Vỡ vụn" và cũng rất hay nghe bài phát thanh của tôi.

- Cho em gửi lời hỏi thăm mẹ anh nha.

- Anh có chút quà biếu hai bác.

Chúng tôi lần nào về nhà cũng vậy, luôn mang quà cáp và hơn đó là gửi lời yêu thương đến gia đình hai bên.

.....

- Mẹ ơi! Con về nhà rồi đây.