Vội Vã Mùa Hạ

Chương 11: Phát thanh viên




Trong căn phòng ngủ chỉ còn thắp sáng ánh đèn từ phía bàn học, tôi vẫn đang miệt mài ngồi đấy viết những lời cần có của một phát thanh viên, những dòng chữ in xuống là những suy nghĩ, cảm xúc của tôi đó là cảm nhận bao năm qua tôi quan sát về cuộc đời này. Dù chỉ sống 17 năm nhưng tôi lại như một bà cụ non vì đã có những suy nghĩ rất sâu sa và đôi khi điều đó khiến tôi mệt nhọc, mức đầu.

Tai lại muốn đeo tai nghe lên nhưng nhớ đến lần đó Quân Khải nhắc nhở và khi đọc về tác hại của việc đeo tai nghe quá nhiều sẽ ảnh hướng đến sức khỏe rất lớn. Với một đứa đã chịu đựng quá nhiều bệnh tật tôi lại càng trân quý tính mạng, sức khỏe của mình hơn rất nhiều không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình, tôi không muốn họ lại khổ cực vì tôi thêm lần nào nữa.

Cất tai nghe vào chỗ cũ, tôi ngã lưng vào phía sau ghế. Nhìn lên dòng chữ đã viết ở góc trên của bàn học dù chỉ nhỏ thôi nhưng tôi lại thấy được vì đó là dòng tôi viết. Tôi có thói quen viết ở mọi nơi những chỗ quen thuộc của mình để khi chỉ cần ngước lên hay quay mặt về phía đó tôi lại có thêm động lực, cố gắng hơn nữa trong từng ngày.

- Phát thanh viên...một nghề của nét...đẹp ngôn từ...được khai phá...nơi của những lời nói giá trị và chứa những ý...nghĩa sâu sắc...được thể hiện...Chẳng biết trong...suy nghi của người khác...người ta hình dung....về nghề ấy thế nào, những...đánh giá....

Tôi đi ra phía ban công của phòng ngủ cầm theo cuốn sách giày đã được tôi viết vào đấy phủ kín các mặt giấy. Để tránh làm phiền giấc ngủ của Lan Ánh cũng như chỉ khi một mình lặng thinh tôi mới đủ can đảm nói lên và tự mình nghe lấy giọng của chính mình.

Để có thể nói được như ngày hôm nay dù còn vấp và ngắt nghỉ rất nhiều nhưng đó là cả một quá trình tập luyện không ngừng của chính tôi.

- Cố lên...mình chắc chắn sẽ làm được.

Trấn an bản thân mình, tự tạo cho mình niềm tin rồi tôi lại ngồi xuống chiếc ghế gỗ và nhìn lên bầu trời và bắt đầu đếm từng ngôi sao mà mình thấy được.

Từ khi đếm đến bây giờ tôi đã tích lũy được 190 ngôi sao trong lòng mình. Những vào bầu trời xa xôi kia, dù đã vào khuya nhưng ánh trăng khuyết ấy lại chiếu rọi thứ ánh sáng len lỏi vào nhân thế này rồi để lại cho người ta những tia hy vọng mong manh nhưng đắt giá.

- Trăng khuyết nhưng...lại rất đẹp.

Nói xong, tôi đứng dậy nhẩm trong miệng số ngôi sao mình đếm được trong tối nay và rời đi vào nhà.

Sẽ chẳng điều gì là hoàn hảo đến mức đẹp nhất hay đặc sắc và cũng không có khiếm khuyết nào là xấu xí và đáng chỉ trích cả. Như ánh trăng trên bầu trời đấy, cũng chẳng tròn vẹn hay hoàn hảo nhưng nó lại khiến nhiều người say mê ngắm nhìn chẳng phải nó đã giúp ích cho họ rất nhiều sao, thứ khuyết ấy lại là điều tuyệt đẹp cho ánh trăng.

Có những thứ không trọn vẹn trong chính cuộc đời con người tồn tại chẳng vì không thể được mà là không muốn như thế. Nhiều thứ chẳng hoàn hảo, những khoảng trống chưa hẳn đã cần được lấp đầy, những thiếu hụt và rách vá không phải để người ta tìm kiếm phần còn xót lại để dán vào. Vì xét cho cùng, đời chẳng lấy chi hoàn hảo và những thứ không hoàn hảo mới tạo nên đời.

- Chiều nay chúng ta sẽ có buổi tái khám lần nữa. Tan học con đợi mẹ ở trường sau đó chúng ta cùng đi.

Chúng ta nay được nghỉ tiết 1 nên hôm nay được mẹ nấu buổi sáng tại nhà. Vừa ngồi vào bàn mẹ đã mang món nui tép đến cho tôi và bảo.



Tôi nghe thế định gật đầu nhưng chợt nhớ lại chiều mai cuộc thi phát thanh viên ấy sẽ diễn ra.

Khựng người lại nhìn tô nui, tôi suy nghĩ xem nên nói với mẹ như thế nào. Bản thân tôi vẫn chưa muốn cho gia đình biết về việc bản thân đã đăng ký tham gia cuộc thi ấy.

Ngước lên nhìn mẹ đã ngồi bên cạnh ba, nhìn cả ba người đang rôm rả nói chuyện tôi vừa muốn nói nhưng cũng vừa hồi hộp, lo lắng.

- Ngày mai...hãy tái khám...được không mẹ?

Miệng nói chuyện nhưng đôi môi không ngừng run lên, tay cầm muỗng muốn xúc nui lên nhưng run đến mức không múc lên nỗi.

Ba tôi nghe tôi nói vậy nhìn tôi rồi hỏi:

- Sao vậy con?

Mẹ tôi và Lan Ánh cũng quay về phía tôi nhìn.

- Con...con...

- Sao vậy chị?

Lưỡng lự có nên nói về việc tham gia không nhưng câu nói kia vang lên đầu tôi: "Hãy để thành công là câu trả lời cho điều bạn muốn làm."

- Chiều nay...con có bài tập thêm...tại lớp...có thể sẽ về trễ.

Nghe tôi nói thế mẹ nhìn tôi định bảo gì đó nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Cái gật đầu khiến lòng tôi nhẹ nhõm, tôi thở ra một hơn và gương mặt cũng dãn ra, nụ cười mỉm lộ ra vì niềm vui này.