Vodka Và Mandheling

Chương 1




Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon chiếu sáng đường phố, tiếng còi xe khiến gió lạnh cuốn đi mấy chiếc lá rụng, vườn hoa trước cửa quán bar "Perfumum" vang lên tiếng cót két, cửa kính bị đẩy ra.

Người đàn ông ung dung đi vào vườn hoa rồi dừng lại, tai trái đeo hai chiếc khuyên bạc lủng lẳng, thân cao chân dài, ăn mặc hình người dạng chó, áo jacket màu nâu nhìn vừa ngầu vừa sang, nhưng tay phải lại xách một chiếc túi bạt có in dòng chữ "Thức ăn cho heo", tay trái ra sức bới đất.

Chẳng bao lâu sau, một bông hướng dương còn đọng sương đã mọc lên trong chậu, bừng bừng sức sống dưới ánh sáng lấp lánh của dây đèn ngôi sao treo trên mái hiên.

Người đàn ông hài lòng phủi mông đứng dậy, không băng qua vườn hoa để vào quán bar mà ung dung quay lưng đi, giống như chỉ là một kẻ trồng hoa trộm đi ngang qua mà thôi.

Nhân viên phục vụ lười biếng nhìn thấy bóng lưng này thì dụi mắt, trời lạnh như vậy mà vẫn giữ phong độ chứ không giữ nhiệt độ, đã vậy còn đi nghênh ngang y hệt con công xòe đuôi.

Đệt, sao giống ông chủ lãng tử đang bận chu du thế giới của hắn quá vậy!

Sự thật chứng minh mắt nhân viên phục vụ không có vấn đề gì.

Chẳng qua là người nào đó ăn no rỗi việc, tâm huyết dâng trào muốn thử leo tường xem sao.

Ai ngờ thành công thật.

Cánh cửa ban công lâu nay đóng kín trên lầu ba của quán bar mở rộng, đèn cũng bật sáng, trong phòng bày đủ thứ linh tinh, bàn trà, gốm sứ, tranh vẽ, tượng điêu khắc, nhạc cụ... Thậm chí còn có một mảnh thiên thạch lớn, đều là những thứ trước kia vào Nam ra Bắc sưu tầm được.

Chẳng bao lâu sau, nước trong ấm tử sa sôi ùng ục, mùi trà ập vào mặt, đúng lúc này cánh cửa bị đá văng.

"Sao lại là cậu???" Đường Trầm đang hùng hổ muốn bắt trộm, kết quả lại nhìn thấy gương mặt kia, hắn sợ đến nỗi suýt ngã sấp mặt, "Chúc Kinh Nho cậu từ đâu bay vào vậy, chẳng lẽ thành tinh thật rồi sao?"

Chúc Kinh Nho chỉ ra ban công, hăng hái nói, "Lần sau dẫn cậu leo chung."

"Thôi khỏi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa."

Chúc Kinh Nho cười vẫy tay: "Ngồi uống hớp trà trước đã."

Đường Trầm lùi lại nửa bước.

Chúc Kinh Nho: "Đem về từ Sri Lanka cho cậu đấy."

Đường Trầm tê cả da đầu, có một câu rất hay, hồ ly tinh chúc Tết gà, trong trà có độc sao?

Chúc Kinh Nho ân cần bưng ly lên, "Nếm thử đi mà."

Đường Trầm hoài nghi một lát rồi cầm lấy, nhìn qua không thấy vấn đề gì, trà trong veo thơm lừng, đúng lúc hắn cũng đang khát.

Hắn nhắm mắt lại, quyết định đánh cược một lần với lương tâm của Chúc Kinh Nho! Trà vào miệng ba giây ngắn ngủi, lưỡi như bị pháo nổ tung, Đường Trầm phun ra rồi ôm thùng rác nôn mửa, "Ọe ——"

Chúc Kinh Nho cầm khăn tay, nhổ ra lá trà còn sót lại rồi lẩm bẩm: "Rang hơi quá tay, đúng là khó uống thật."

"Tôi biết ngay mà... Ọe... Tôi biết lắm mà, ọe......" Lau miệng xong Đường Trầm vẫn còn run giọng, vị chua ngọt mặn đắng trong miệng quả thực muốn lấy mạng hắn, bơ phờ ngồi đối diện với Chúc Kinh Nho, "Nói đi, lần này về định ở bao lâu?"

"Không biết."

"Vậy sau này có định làm gì không?"

"Cũng không biết."

Trong lúc đờ đẫn Đường Trầm phát hiện ra chân tướng: "Họ Chúc kia, cậu ăn no rỗi việc từ Nam Mỹ chạy về nước chỉ để cho tôi uống đống phân cậu rang thôi hả????"

Chúc Kinh Nho lười biếng nằm xuống sàn, "Là trà chứ, hồng trà Sri Lanka đấy."

Đường Trầm nhìn chằm chằm vật thể không xác định màu đen sì tỏa ánh sáng quỷ dị trong thùng rác, ánh mắt dần trở nên vô hồn, "Mẹ kiếp... đúng là cậu vẫn điên như xưa mà."

Đây hoàn toàn là sự thật.

Hồi đó quen Chúc Kinh Nho hắn đã phát hiện đầu tên nghiệt chướng này giống như bị lừa đá vậy.

Bất cứ chuyện hoang đường xàm xí nào xảy ra trên người Chúc Kinh Nho cũng không hiếm lạ, nào là bỏ dở đại học nửa chừng, khăng khăng cưỡi con xe cùi bắp đi qua đại lục Á Âu, nào là leo cây tìm bướm nơi rừng sâu núi thẳm, ra sa mạc thả diều...... Tóm lại là muốn chơi ngông cỡ nào cũng có.

Giờ đã ba mươi mấy tuổi mà vẫn không thay đổi, làm theo ý mình lưu lạc chân trời, đem gương mặt hồ ly tinh kia đi gieo rắc tai họa cho thế gian.

Tại sao hồi đó Chúc Kinh Nho không bị mẹ ruột đánh chết ấy à?

Câu hỏi này thật sâu sắc.

Đường Trầm trông thấy Chúc Kinh Nho chống đầu bằng một tay, trên cổ tay lộ ra nửa hình xăm hoa phượng màu đỏ sậm, ung dung hé một mắt ra cười với hắn, vẻ mặt đầy nghịch ngợm, khuôn mặt đậm nét Tây cực kỳ sắc sảo, đôi mắt đào hoa xếch lên, dù nhìn con chuột cũng tràn đầy tình ý.

Hiểu rồi, nguyên nhân nằm ở khuôn mặt.

Khi Chúc Kinh Nho nghe Đường Trầm phàn nàn về đối tượng hẹn hò thứ hai mươi bảy thì bất giác ngủ thiếp đi, mí mắt nhắm chặt, ánh đèn chập chờn trên trần nhà đổ bóng dài, tiếng ồn ào mơ hồ vọng lên từ quán bar dưới lầu, anh đã vượt hơn nửa trái đất để trở về một bến cảng xem như yên bình.

Loáng thoáng nghe thấy Đường Trầm lẩm bẩm một câu: "Quán bar sắp bị tôi làm phá sản rồi, chắc cậu chưa biết đâu nhỉ?"

... Giờ thì biết rồi.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên, giọng bartender càng lúc càng lớn, "Sếp dậy rồi à? Một tiếng trước anh Đường mắng sếp xối xả luôn."

Chúc Kinh Nho cố mở mắt ra, trên người đắp chăn mỏng, phòng bật điều hòa rất ấm, trong cổ thốt ra một chữ "ừm" xem như trả lời.

"Anh lại trêu anh ấy à?"

"Ừm."

"Anh ấy đi xem mắt thất bại nữa hả?"

"Ừm."

"Vậy bao lâu rồi sếp chưa hẹn hò?"

Chủ đề thay đổi rất nhanh, Chúc Kinh Nho tỉnh táo lại, ngồi dậy mặc áo khoác, "Vào đi."

Bartender vội vàng đẩy cửa ra chào hỏi, nhân tiện hóng chuyện luôn, "Hơn nửa năm rồi không gặp, khách tới đây đều đoán con anh đã biết bò, còn hỏi vợ sếp vẫn chưa lộ diện nữa à?"

Chúc Kinh Nho cố nhớ lại: "Tám hay mười năm trước từng hẹn hò thì phải, quên rồi, không nhớ nữa."

Bartender ngây ngốc: "......"

Chúc Kinh Nho chớp mắt: "......"

Bartender nhìn chằm chằm ba tấc dưới bụng Chúc Kinh Nho, "Sếp... cái này của anh vẫn xài được đấy chứ?"

Chúc Kinh Nho cũng cúi đầu nhìn, suy tư một lát rồi hỏi với vẻ sâu xa, "Có cần tôi cởi quần ra không?"

Bartender làm việc lâu năm nên biết Chúc Kinh Nho nói được thì làm được, cười giả lả rồi hấp tấp chuồn mất.

Chúc Kinh Nho vươn vai đi ra ban công hút thuốc, bao lâu rồi chưa hẹn hò? Câu hỏi này thật hiếm hoi.

Người xung quanh hẹn hò rồi kết hôn, tất cả đều vô nghĩa.

Chúc Kinh Nho chống tay lên lan can, bóng đêm mênh mông, lá cây bạch quả xanh vàng rụng đầy dưới đất, đôi môi đỏ mọng bị sương thấm ướt, anh nhả ra một làn khói trắng rồi lẩm bẩm.

"Ngày nào nghĩ quẩn đi hẹn hò thì ngày đó người chết đèn tắt."

Vừa dứt lời.

Đèn đường dưới lầu tắt ngấm, tắt hết toàn bộ.

Chúc Kinh Nho đứng trên ban công không hề chớp mắt, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, khi cắn tàn thuốc theo thói quen mới nhận ra điều kỳ lạ.

Vừa run tay một cái, điếu thuốc đã rơi mất.