“Tôi đã biết anh sẽ đến.” Lâu Bộ Vũ ngồi ở bàn làm việc muốn cười không cười nhìn người đẩy cửa vào.
Lam Vũ Đường vẻ mặt sung sướng nói: “Đòi hỏi tiền thù lao chính là chuyện rất lớn.”
Cô nhướng mày, dùng một loại ánh mắt rất quái dị nhìn anh, “Tôi vẫn đánh giá anh quá thấp.”
“Nói như thế nào?” Anh tính tình tốt nghe tiếp.
“Người ta nói rất đúng, chó cắn người cũng sẽ không kêu.” Giống như con người vẻ mặt thật thà lại tràn đầy âm mưu quỷ kế như anh.
“Đó là bởi vì bản chất rất mê người.” Anh ung dung nói.
“Anh hai đáp ứng cùng anh nội ứng ngoại hợp nhất định có nguyên nhân của anh ta, anh không ngại nói nghe một chút.” Cô hứng thú cong miệng.
Lam Vũ Đường mỉm cười, “Vậy em lấy cái gì để trao đổi?”
“Tôi rất ghét khẩu khí nói chuyện của anh.” Cô bắt đầu tốn hơi thừa lời, cơn tức thăng lên.
Anh như có suy nghĩ gì liếc thân thể của cô, tươi cười có chút hư hỏng, “Em biết rõ anh muốn cái gì?” Ăn xương biết vị, không có người nào khác đi vào mắt của anh.
Khí nóng bốc lên gò má Lâu Bộ Vũ, không thể chống đỡ được. Anh… Anh… Không trực tiếp như vậy không được sao? Tốt xấu cố kỵ một chút, cô là phụ nữ mà.
“Bí mật của anh hai?” Chết cũng muốn bắt được, bồi thường tâm hồn bị thương nhỏ bé của mình.
Lam Vũ Đường hơi lúng túng sờ sờ đầu, sau khi ho khan hai tiếng nói: “Anh ta đã yêu một người đàn ông Lam gia.” Lâu gia và Lam gia nhất định dây dưa không rõ.
Ánh mắt Lâu Bộ Vũ trợn to lại trợn to, một lát sau đột nhiên nở nụ cười, “Báo ứng, ha ha…” Hãm hại cô sao? Cô sẽ làm anh biết được kết cục của việc đắc tội tiểu nhân là cái gì.
“Có cần thiết khoa trương như thế không?” Anh khó hiểu.
“Nói cho tôi biết là ai?” Cô lao đến trên người anh, không thể không truy vấn ra kết quả.
“Câu trả lời của em đâu?” Bản sắc thương nhân khôn khéo của anh biểu lộ không thể nghi ngờ.
Hung hăng đá một cước, sắc mặt không thể tránh né ửng hồng. Anh không cần luôn nhắc nhở được không?
“Khi nào thì đến nhà anh?” Anh buông tha cô, lại yêu cực kỳ bộ dáng xấu hổ của cô, quyết định ngày sau không ngại chọc cô nhiều. Không nghĩ tới Bộ Vũ thoạt nhìn cẩu thả, nhưng trong xương lại e thẹn không được tự nhiên.
Thấy bộ sưu tập "Xuân chi mộng” ở trong nước và nước ngoài tạo danh tiếng vang dội, cô tự nói với mình chớ cùng tiểu nhân bình thường so đo. Trên thực tế, “Xuân chi mộng” được tổ chức triển lãm đồng thời ở Đông và Tây Phương, có thiết kế riêng cho người phương Tây, cũng có đo thân đặt làm cho người phương Đông, vì thế được khen ngợi vô cùng, cho nên hiện tại Lâu thị có thể nói là vận làm giàu phủ đầu, không phát không được, danh tiếng trong vòng một đêm tăng lên thật lớn.
“Chờ tôi tìm được anh hai liền đi.” Lâu Bộ Vũ oán hận khẽ nguyền rủa. Anh hai chết tiệt, mình ở nhà cùng giường gối thân ái thân mật triền miên, lại muốn cô bảy tám giờ sáng đi làm, còn bị người tóm gáy.
“Anh tìm giúp em.” Lam Vũ Đường cực kì tích cực nói.
“Em muốn tự tìm.” Loại thù tình báo này vẫn để tự mình tìm ra mới có cảm giác thành tựu.
“Chờ em buổi tối.” Vẻ mặt của anh nhìn thế nào đều tràn ngập mờ ám.
Lâu Bộ Vũ tức giận nói: “Anh cứ việc đợi.”
“Biết đến chỗ nào chứ?” Nét tươi cười của anh thoạt nhìn gian gian.
Cô hồ nghi nhìn anh, không mấy xác định nói: “Không phải nhà khách?”
Anh lắc đầu, “Không, là cao ốc của nam.” Anh nói ra chính xác, đó là địa bàn của đàn ông độc thân Lam gia.
“Tôi là nữ!” Cô cũng nhịn không được nữa thét chói tai, như vậy căn bản không phù hợp quy củ, bọn họ ý định làm cô bị chê cười sao?
Lam Vũ Đường hiểu biết gật đầu, vô cùng đứng đắn nói: “Chúng ta đều rõ ràng điểm này, nhưng anh ở cao ốc nam, em không đến cao ốc nam, anh làm sao ngủ chung với em.”
Wow, anh nói tiếng người sao? Cô tốt xấu cũng là cô gái chưa có xuất giá, lời này nói không sao cả, nhưng trước mấy chục ánh mắt nhìn soi mói thì một chút cũng không tốt. Cao ốc nam? Đó là thiên hạ của đàn ông độc thân Lam gia a, cô – một phụ nữ đến đó, chẳng ra cái gì cả được không!
Ánh mắt Lâu Bộ Vũ ngắm a ngắm, dừng ở trên bồn hoa xinh xắn trên bàn, suy nghĩ có cần đánh anh bất tỉnh không, sau đó xem như cái gì cũng không có xảy ra thoát đi hiện trường, đem anh hai kéo tới gánh tội thay.
“Chờ em, buổi tối gặp. Đến lúc đó anh sẽ cho em đáp án.” Anh dường như nhìn thấu tâm tư của cô, mỉm cười thong dong rời đi, trước khi đi không quên vứt cho cô một cái hôn gió, làm cho người ta như thế nào cũng không có cách đem người trước mắt cùng Lam Vũ Đường luôn luôn đứng đắn nghiêm túc, bình tĩnh tự hạn chế Lam Vũ Đường so ngang.
Cô ảo não nhìn trần nhà. Thật sự là muốn cho người ta bị chế giễu, tên kia làm sao không ngẫm lại thay cô, “Quang minh chánh đại cùng đàn ông ở chung” đối với bất kỳ một phụ nữ nào mà nói đều là một loại thử thách khó khăn.
Phiền chết, một ngày nào đó, cô nhất định nhất định sẽ khiến Lâu gia Nhị thiếu ngũ mã phanh thây, cô thề.
Đêm đã khuya rồi, tất cả đàn ông chưa kết hôn tới tham gia hôn lễ Lam Vũ Hàng còn chưa rời đi, toàn bộ ngồi ngay ngắn tại phòng tiếp khách cao ốc nam nhìn ra ngoài cửa.
Bọn họ quả thật rất rỗi rãnh, đây là tiếng lòng bất đắc dĩ của Lam Vũ Đường.
Khi Lâu Bộ Vũ chậm rãi đi vào đại sảnh thì nghênh đón cô là ánh mắt hứng thú của cả phòng. Mẹ nó, bọn họ thật đến xem trò vui.
Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật sự là không nghĩ tới trường hợp được hoan nghênh lớn như vậy, đa tạ, đa tạ.” Hừ, rõ ràng đang chờ xem chê cười cô nha, mấy gã đàn ông ác liệt.
Lam Vũ Đường đứng lên nghênh đón, tất cả ánh mắt đều di động theo.
Lông mày Lâu Bộ Vũ chậm rãi cau chặt, ngay lúc anh sắp đụng tới mình thì xoay người mạnh một cái, vươn tay chống lên một cái sô pha, sạch sẽ gọn gàng vọt đến bên kia, nhàn nhã ngồi một mình trên sô pha.
“Oa!” Không ít người phát ra kinh hô. Thân thủ rất nhanh nhẹn, võ thuật Trung Quốc chính tông!
“Bộ Vũ, anh không phải là tai hoạ hay thú dữ, em trốn nhanh như vậy làm gì?” Lam Vũ Đường lắc đầu, khẩu khí oán giận cực kỳ giống oán phu chịu khổ vứt bỏ.
“Vậy sao?” Lâu Bộ Vũ cười nhạt, “Trên mặt người xấu có lẽ không khắc chữ.” Tư vị bị một đám người chế giễu thật không dễ chịu, lại càng không là tác phong của Lâu Bộ Vũ cô.
“Ha…” Có người nhịn không được cười ra tiếng.
"Này, ăn quả táo.” Tên còn lại đưa đến một quả táo lớn.
“Cảm ơn.” Lâu Bộ Vũ một tay tiếp được quả táo, một tay tiếp đao, bình tĩnh.
“Gọt thêm vài trái.”
Hơn mười quả táo liên tiếp bay tới cùng một cái mâm nhỏ, hóa ra bọn heo này xem cô như người phục vụ miễn phí.
Trong mắt Lâu Bộ Vũ hiện lên một chút giảo hoạt, môi đỏ mọng nhấp nhẹ cùng một chỗ, động tác thuần thục huy động dao nhỏ trong tay, ánh mắt mọi người cũng không khỏi tự chủ theo sát tay linh hoạt của cô chuyển động.
Trời! Đây nhất định là ảo giác, nếu không vì sao quả táo sẽ biến thành đóa hoa nở rộ, ngay cả vỏ cắt đứt xuống cũng thành trang trí rất có sáng ý, mọi người nhìn xem cảnh đẹp ý vui không dứt.
“Các vị, mâm ‘Phú Quý Mẫu Đơn’ này đã thấy qua chưa.” Lâu Bộ Vũ nhợt nhạt cười, đem một mâm "Hoa núi” đẩy tới trước mặt một đám đàn ông xem đến mắt choáng váng, chính mình thì ung dung tựa vào một bên nghiệm thu "Hiệu quả”.
Lam Vũ Đường thở dài, cô tự rước họa vào thân cho mình.
“Tác phẩm nghệ thuật đẹp như vậy, ai bỏ mà ăn được.” Tiếng cảm thán vang lên.
“Tôi chưa bao giờ biết quả táo sẽ mê người như thế.” Ánh mắt Lam gia Lục thiếu mê man.
“Quả táo Mẫu Đơn, từ rất tuyệt diệu, nhưng chỉ có thể xem không thể ăn, quá tàn nhẫn.” Có người oán giận.
“Đây không phải đang đùa chúng ta sao, ai dám phá hư kiệt tác này.” Tên còn lại lẩm bẩm, ăn hết căn bản chính là giậm chân giận dữ chứ sao.
“Ta vẫn cho là kỹ thuật cắt rau siêu đẳng này là gạt người, thì ra…” Lam Vũ Hằng sợ hãi than, thiên hạ quả thật luôn có chuyện lạ.
“Đao công tốt!” Mọi người trăm miệng một lời.
Lâu Bộ Vũ đột nhiên lại bị tiếp nhận vô số đạo ánh mắt nóng bỏng chiếu đến, da ốc cô nổi cả lên. Một gã đàn ông Lam gia không biết xếp hàng thứ mấy ra biểu tình "Cứ quyết định như vậy”, mở miệng chậm rãi nói: “Người có thể có kỹ thuật xắt rau như thế, nhất định trù nghệ phi phàm, cho nên chúng ta có thể không cần lại vì ăn cơm mà phiền não rồi.”
“Không sai.” Mọi người tràn đầy đồng cảm.
Phần đông người Lam gia, trừ ngày đặc biệt, luôn đều tự giải quyết cuộc sống, các tiểu thư trong nhà phía đông sẽ không đói chết, nhưng trong cao ốc nam này các đàn ông không phải chỉ biết trứng ốp lếp, thì chỉ biết nấu mì ăn liền, cho nên bọn họ luôn luôn ra bên ngoài giải quyết vấn đề cơm ăn, nhưng thức ăn bên ngoài ăn nhiều lại ngán, lúc này có một đầu bếp tự động tới cửa, sao bọn họ lại buông tha.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lâu Bộ Vũ rống to, cô bộc lộ tài năng là muốn cho bọn họ bội phục cô, mà không phải bắt cô làm. Chẳng lẽ gần đây số phận cô thật đen đủi sao? Vậy đáng sợ rồi.
“Vậy cũng không phải do cô.” Nhóm Lam tiên sinh vẻ mặt tính kế nói như thế.
“Các anh…” Lâu Bộ Vũ càng lợi hại cũng đánh không lại bọn họ người đông thế mạnh, huống chi cường long cũng không thắng nổi địa đầu xà [Ý nói dù mạnh nhưng trên địa bàn người ta, người đông thế mạnh cũng không thể thắng nổi], chỉ buộc phải nhận, thật sự không có con đường thứ hai có thể đi.
“Bộ Vũ, em không có sao chứ.” Thanh âm của Lam Vũ Đường đột nhiên từ sau vang lên.
Cô cả kinh lên bước lên trước từng bước, “Anh tránh xa chút.” Anh là nguyên nhân tai hoạ, căn nguyên của tất cả cái ác này.
“Anh quan tâm em mà.” Lam Vũ Đường ôn nhu cười nói, đáy mắt lại mang ý trêu tức. Xem ra cô đã tự rước họa vào thân.
“Trời!” Lâu Bộ Vũ chán nản vươn tay vỗ trán, thì thào tự nói, “Đời trước tôi nhất định không làm chuyện tốt, mới có thể gặp được bọn người xấu này.” Hôm sau cô phải đi chùa cúng bái, đuổi xui đi.
“Chị dâu, chị thật sự tự mình hiểu được nha.” Lam Vũ Hằng cười hì hì phụ họa, anh cách cô gần nhất, nghe được rất rõ ràng, vội vàng lên tiếng hưởng ứng, chỉ e thiên hạ không biết.
Lâu Bộ Vũ lười lãng phí nước miếng nữa, vươn tay mò lên một đóa "Mẫu Đơn” bắt đầu ăn, vốn đem anh hai tha đến công ty đã hao tổn không ít lực tâm tư của cô, hiện tại lại là thời gian ngủ, cùng bọn Lam tiên sinh trước mắt này giằng co nữa, trời sẽ sáng.
“Tôi cũng muốn ăn.” Thanh âm vừa rơi, hoa mẫu đơn đã toàn bộ không thấy, chỉ có mâm nhỏ trống rỗng thê lương ở trên mặt bàn, nếu nó cũng có thể ăn được, tin tưởng lúc này trên mặt bàn hoàn toàn sạch sẽ.
Hả? Không phải bọn họ nói luyến tiếc ăn sao? Lam Vũ Đường nhìn Lâu Bộ Vũ rầu rĩ không vui ăn "Mẫu Đơn”, ngồi xổm trước mặt cô làm nũng, “Bộ Vũ, em không tàn nhẫn như vậy chứ, anh cũng không có một đóa để ăn.” Nói như thế nào thì quan hệ của bọn họ không giống, hẳn là chừa một chút cho anh chứ.
Lâu Bộ Vũ không có tinh thần gì liếc anh một cái, đem đóa “Mẫu Đơn” ăn một nửa nhét toàn bộ vào trong miệng anh, tức giận bất bình nói: “Tốt nhất nghẹn chết anh, đàn ông đáng chết.” Đều là lỗi của anh, hại cô quá mất mặt.
“Ha ha…” Một đám người ăn no phát ra tiếng cười không thể nào văn nhã. “Liếc mắt đưa tình” kiểu mới này thật sự thú vị, xem ra cũng chỉ có Lam gia thánh nhân chịu được phụ nữ bạo lực như vậy, bọn họ thật sự là góc bù tuyệt diệu, anh vô cùng trầm lặng, cô vừa vặn hoạt bát ra lửa.
“Cười, cười, các ngươi cười đến chết đi.” Lâu Bộ Vũ tức giận nói, quyết định tìm địa phương ngủ bù, nghĩ nhất định phải ngủ đủ, quản anh khỉ gió ngủ thế nào.
“Chị dâu, lầu 6, phòng cũ nha.” Lam gia Lục thiếu gian gian nói.
Lại một trận cười vang.
“Ah, phải không?” Lâu Bộ Vũ dừng bước lại, nhìn về phía anh, trên mặt lộ ra tươi cười 'thân mật', “Xin hỏi anh ở lầu mấy?”
“Lầu 8.” Có người bán đứng anh em, hơn nữa không chỉ một người.
“Cám ơn.” Lâu Bộ Vũ cực kỳ thục nữ gật đầu ra hiệu với bọn họ, “Em lên lầu 8 đây, anh yêu, em chờ anh nha.” Cô vô cùng ưu nhã gởi nụ hôn gió tới anh, sau đó đi về phía thang máy.
Không ngoài ý muốn, khi Lâu Bộ Vũ đi vào trong thang máy thì trong phòng khách truyền đến một trận kêu thảm cùng tiếng cười đùa, các anh em nổi lên nội chiến.
Đây là buổi chiều đầu tiên Lâu Bộ Vũ vào ở cao ốc nam, cô còn có ba ngày phải ở chỗ này, thảm!
Ban đêm hẳn là lãng mạn và đa tình, dù sao giai nhân đang ở, nhu tình vô hạn.
Trong đêm tối hơn mười cái đầu lén lút dán vào tường, tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe.
“Ai a. . .” Rạng sáng bốn giờ, trong một gian phòng lầu 6 có người đau kêu ra tiếng.
Lâu Bộ Vũ sắc mặt xanh mét trừng mắt tên đàn ông bị mình một cước đạp xuống giường. Tiểu nhân hèn hạ này!
Lam Vũ Đường từ dưới đất bò lên, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, “Em thật ác.”
“Gạt em lên giường cũng không cho đáp án, thiên hạ nào có loại sự tình này?” Cô cắn răng hận nói.
“Anh không nói không muốn nói nha, làm chi nóng vội như vậy.” Anh hơi oán giận, nhưng khóe miệng lại lộ lúm đồng tiền vẻ thỏa mãn trộm được tình.
Cố ý thanh thanh yết hầu, Lam Vũ Đường nói rõ ràng: “Người Bộ Hiên coi trọng là em trai út tại hạ, xếp hàng thứ bảy Lam Vũ Hằng.”
“Lam Vũ Hằng…” Cô lặp lại tên này, chậm rãi lộ ra ý cười âm hiểm. Tốt, cực kì tốt, vẫn còn nhớ rõ trong đám người trêu chọc cô sáng sớm ngày đó còn có tiểu tử đó, cô sẽ phi thường cực kì nhiệt tâm hồi báo anh ta, chỉ hy vọng anh ta trăm ngàn không cần rất cảm động. Hừ, cô sẽ cho anh ta biết cô là ác ma.
“Anh bán đứng tôi.” Ngoài tường phát ra tiếng kêu bất bình, cơ hồ muốn phá cửa mà vào.
Hơn mười hai tay liều mình vươn ra giữ chặt. Nói giỡn, nếu để cho nó xông vào, bọn họ còn có kịch vui xem sao?
“Anh rất muốn cho bọn họ xông tới chế giễu phải không?” Nghe được xôn xao, cô trừng anh. Cô cũng không quên mình đang ở trong hoàn cảnh bị một đám sói vây quanh, mà người này nửa đêm không chịu nổi cô đơn lại hiện lên giường cô.
Trời ạ, ngày mai lấy mặt mũi gì đi đối mặt một đám đàn ông?
Lam Vũ Đường xoay người, đi tới cửa, dùng âm lượng bên ngoài có thể nghe được nói: “Kịch kết thúc rồi, có thể trở về rồi.” Anh cũng không diễn cho người ta xem ham mê.
Chỉ nghe tiếng cười xuyên tường vang lên.
Lâu Bộ Vũ nắm lên gối đầu ném qua, “Chạy trở về nhà của anh đi.”
Lam Vũ Đường cười cười, bắt được cái gối, chậm rãi đi trở về giường, nhìn cô quyến rũ phong tình khó gặp, mê say nói: “Nếu mỗi ngày tỉnh lại có thể nhìn thấy em thì tốt bao nhiêu.”
“Anh nằm mơ đi.” Cô lại đá anh một cước, lấy cớ che dấu xấu hổ của mình.
“Khụ, làm đều làm, bây giờ trở về cũng không có gì làm, liền thuận theo tự nhiên đi.” Anh một bộ tao nhã nói, tự động tự phát bò lên giường, “Hơn nữa thời gian còn sớm, nhanh chóng ngủ đi.” Vươn tay ôm eo giai nhân.
Wow a, anh xem cô là người chết sao?
Hơn nữa tay anh là kềm sao? Sao cứng rắn đẩy không ra?
“Em thật đáng ghét.” Anh dứt khoát xoay người đem người vây ở dưới thân.
“Anh sẽ đè chết em.” Cô kháng nghị.
“Phụ nữ vốn chính là từ nhỏ để cho đàn ông đè, nhưng chuyện đè chết người cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.” Câu trả lời của anh làm cho người ta hộc máu.
“Anh là kẻ lừa đảo…” Lâu Bộ Vũ mơ hồ lẩm bẩm không rõ, bởi vì bị người ngậm vào miệng. Cô cho là mình nhặt được một đàn ông tốt, ai biết căn bản chính là đại ác ôn trong ngoài không đồng nhất, cô biết người không rõ, giờ cô muốn đổi người được không?
Có thể ngủ chết là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Lâu Bộ Vũ ôm chăn bông cảm thấy thật thoải mái, cô mệt chết, nhất định phải ngủ đủ mới được.
“Bịch bịch…” Nhà ai đang gõ trống, thật ồn ào.
Tiếng trống liên tục bám riết không tha, cô đem chăn bông che đầu, tiếp tục ngủ, kiên quyết không chịu tỉnh lại.
“Này, chị dâu nhỏ, rời giường nấu cơm.”
Không nghe thấy.
“Em dâu nhỏ, chúng ta đói bụng, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.”
Tiếp tục mất thính giác.
“Chị dâu, rời giường…”
Muốn làm bộ không nghe được căn bản là không được.
Bên trong tiềng ồn ào, Lâu Bộ Vũ xoa mắt xuống giường mở cửa.
Cửa mở, cô bị một đám người ngoài cửa hù đến. Có cần thiết khoa trương như vậy sao?
“Hả!” Có người kêu lên kinh dị.
Mái tóc thật dài như thác nước đến thắt lưng, mắt vừa tỉnh ngủ vẫn còn sương mù mê người, tướng mạo thường thường của cô đích xác sẽ không để cho người ta liền chú ý đến cô, nhưng lúc này cô tràn đầy nữ tính, làm đám người này thấy mắt choáng váng.
“Nhắm lại mắt sắc của các ngươi.” Lam Vũ Đường xông lại che Lâu Bộ Vũ. Anh chỉ thoáng tránh ra không bao lâu, bọn họ lại chạy đến nháo sự, thật sự là quá mức.
“Nhìn thôi mà.” Có người không cho là đúng kháng nghị.
“Vậy cũng không được.” Người phụ nữ này là dành riêng cho anh, ai cũng không thể đoạt. Anh đem cô đẩy mạnh vào trong cửa, “Thay quần áo rồi ra.” Mặc đồ ngủ làm cho bọn họ miễn phí thưởng thức, cho dù hình thức là bảo thủ nhất cũng không được, anh sẽ ghen.
Các đàn ông Lam gia cười đến quỷ dị, “Thánh nhân, không thể tưởng được ngươi cũng sẽ có một ngày trở thành phàm nhân.”
“Chúng ta vẫn cho rằng ngươi sẽ là người đàn ông trong trắng cuối cùng của thế kỷ này đó.”
“Là ai lúc trước cười chúng ta là động vật dựa vào nửa người dưới đây?”
“Là ai nói che chở để ý phụ nữ là hành vi cầm thú?”
“Còn có…”
Đoàn người sôi nổi ồn ào thảo phạt, vì “Ủy khuất” năm đó mình chịu hòa nhau thành một.
“Thì ra các anh dư thừa tinh lực như vậy sao, tôi nghĩ không cần nấu bữa sáng gì nữa.” Lâu Bộ Vũ đứng bên cạnh bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Chị dâu nhỏ, chị… làm sao có thể như vậy?” Có người không thuận theo.
“Các người đã quên anh ta bây giờ có người bảo vệ sao? Mắng anh ta không chừa mặt mũi cho tôi sao?” Cô kiêu ngạo hai tay chống eo, chân đạp bước dài. Hừ, dù sao cô cũng không cần giả dạng thục nữ làm gì nữa rồi, rõ ràng hung dữ như vậy.
“Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sám hối, xin không cần không cho chúng tôi đồ ăn.” Ánh mắt đáng thương nhìn cô.
Ghê tởm, Lâu Bộ Vũ ghét xoay đầu qua một bên.
Thiệt nhiều bàn tay đem Lam Vũ Đường “Chướng ngại vật” siêu cấp lớn này quét sang một bên. Ruồi bọ lớn đáng ghét.
“Đi, chúng tôi dẫn cô đến phòng bếp.” Người tự đề cử mình nhiều không kể xiết.
Đi xuống lầu, Lâu Bộ Vũ bị phòng bếp siêu cấp lớn trước mắt này làm sợ ngây người.
Kẻ có tiền thật phô trương như vậy sao?
Suốt một tầng nha, bên trong là các thiết bị cao cấp nhất, có thể đồng thời nấu cho hơn trăm người liên hoan mà không chật chội, để cho bọn đàn ông "mười ngón không dính nước mùa xuân" này sử dụng có phải quá lãng phí rồi hay không?
Thế giới này thật bất công, giàu nghèo vĩnh viễn không cân bằng.
Khi ba nồi cháo bốc mùi thơm bốn phía được bưng lên mặt bàn, hai mươi đĩa ăn sáng khai vị được mang lên bàn, hai mươi mấy cái sọt bánh bao mỹ vị đưa đến trước mặt bọn họ thì tất cả bọn họ nước miếng chảy ròng. Cho dù có người lấy vị trí hoàng đế để đổi vị trí nhỏ nhoi lúc này trong phòng ăn, chỉ sợ không có người chịu đổi.
A, bọn họ là đàn ông Lam gia hạnh phúc.
Dân tộc Trung Hoa không hổ là dân tộc ăn uống, đồ ăn Trung Hoa ngon miệng nhất trên thế giới, văn hóa ẩm thật mấy ngàn năm làm cho người ngoại quốc theo không kịp.
Vừa ăn bánh bao, Lam Vũ Đường vừa mừng thầm. A, về sau anh có thời gian cả cuộc đời có thể ăn thức ăn như vậy, mà bọn họ chỉ có thể hâm mộ. Thích!
“Đừng nghĩ.” Cơ hồ đồng thời, có ít nhất mười người cùng nhau rống Lam Vũ Đường. Bọn họ đều thấy khóe miệng anh hơi hơi giơ lên cười, cũng biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
“Vì sao?” Anh lãnh đạm liếc mắt một cái, hỏi được không mấy nghiêm túc. Bọn họ có quyền gì, một đám đàn ông không làm rõ trạng huống, tại sao anh lại có thể có anh em như vậy nhỉ, thật đáng sỉ nhục.
“Thứ tốt nhất định phải chia xẻ cho mọi người.” Anh đừng nghĩ độc chiếm.
“Tương lai cô ấy là vợ của tôi, mà không phải đầu bếp nữ của các ngươi.” Anh rốt cục hiểu được vì sao Bộ Vũ vẫn dấu kín tài nấu nướng của mình, bởi vì một khi bị người phát hiện trù nghệ tinh xảo của mình, phiền toái sẽ cuồn cuộn không dứt mà tìm đến. Mà vợ anh cưới về để yêu, không phải cưới đến phục vụ dạ dày bọn họ, muốn ăn tự mình đi tìm vợ nấu cơm không được sao? Đừng mơ tưởng đem chủ ý đánh tới trên người phụ nữ của anh.
“Cô ấy sẽ là người Lam gia.”
“Cô ấy phải gọi tôi một tiếng anh cả.”
“Mà tôi là em chồng nhỏ nhất của cô ấy.”
“Tôi cũng là em chồng.”
Phía sau tiếp trước nói lên thân phận bản thân, mưu toan được chia một chén canh, trường hợp nhất thời đạt tới cảnh giới gay cấn.
“Cốc cốc…” Có tiết tấu tiếng đánh liên tục không ngừng mà vang lên, rốt cục đưa tới chú ý khắp nơi.
Mắt cười nhưng không cười, mặt lạnh lùng, ngón tay cứ một chút là gõ xuống mặt bàn, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn. Cô là đương sự, mà bọn họ giống như đã hoàn toàn quên mất điểm này, việc này khiến cô cực kỳ căm tức.
Sau khi xác định đã có toàn bộ chú ý, Lâu Bộ Vũ không nhanh không chậm mở miệng, “Trước hết phải làm rõ ràng một sự kiện, đó là tôi là thân thể độc lập, không phải đồ của người nào. Còn nữa, tôi cũng không thích ở phòng bếp, tôi có sự nghiệp cần phải phát triển, có lý tưởng muốn thật hiện, nói thêm, tôi có gả cho Lam Vũ Đường không còn là một ẩn số…”
“Em phải gả cho anh.” Giọng điệu Lam Vũ Đường không hề khoan nhượng.
“Câm miệng.” Lâu Bộ Vũ chỉ cần nói một câu, lập tức đã có người nhận nghĩa vụ hỗ trợ, đem Lam Vũ Đường ấn đến sít sao, miệng cũng đã bị bịt rất chặt.
“Cho dù là ba mẹ tôi muốn tôi xuống bếp, cũng phải xem tâm tình của tôi đã, hơn nữa trả thù lao đủ, có hiểu không?” Thiên hạ không có cơm trưa ăn miễn phí, đó là quy luật sắt không thay đổi.
“Chúng tôi sẽ trả tiền.” Bọn họ không có gì khác, chỉ có nhiều tiền nhất.
“Tâm tình.” Cô nhắc lại điểm này.
“Chúng tôi cam đoan làm cho tâm tình cô vui vẻ.” Vì sở thích ăn uống, khó khăn lớn hơn nữa cũng nhất định phải vượt qua.
“Hiệp định đạt thành.” Cô mỉm cười.
Một cỗ ý lạnh không hiểu ở trong lòng đàn ông Lam gia nổi lên, bọn họ không phải đã lỡ rơi vào cạm bẫy nào chứ?
Một ngày không thấy, như cách ba thu, một tháng không thấy, chẳng phải là quá lâu rồi sau.
Lam Vũ Đường không biết Lâu Bộ Vũ đang làm cái gì, thời gian một tháng này cô đều bận, hơn nữa còn bay đi nước ngoài, thật không hiểu thiên kim Tổng Giám đốc cùng chủ quản của Lâu thị làm ăn cái gì không biết, luôn muốn cô bận rộn như vậy, anh đau lòng muốn chết.
Hôm nay anh có được tin tức đáng tin cậy, trợ lý chủ tịch Lâu thị vào buổi sáng sẽ đáp máy bay về nước, vì thế anh chạy tới sân bay, mòn con mắt trông chờ người yêu.
Lại nói tiếp lòng còn loạn còn chua xót, nhưng ai kêu anh yêu một phụ nữ có thân phận quan trọng như vậy? Cho nên anh nhận mệnh, nhưng đám anh em trong nhà không hiểu được làm sao, khắp nơi đối nghịch với anh, như sợ anh cưới được Lâu Bộ Vũ.
Đến cuối cùng, anh rốt cục hiểu được tất cả nguyên nhân chính là do tiểu yêu nữ kia thiết kế bẫy, bởi vì – cô căn bản không có ý định gả anh. Càng nghĩ càng tức giận, anh đường đường là Tam thiếu gia Lam gia, một người phụ trách mấy công ty, nạm vàng mạ bạc, người vừa đẹp trai vừa tài giỏi, cô không lấy anh thì làm sao tìm được cực phẩm nam khác nào như vậy nữa?
Khi thân ảnh quen thuộc kia bị mười mấy tùy tùng vây quanh đi ra sân bay thì Lam Vũ Đường căn bản ngây ngốc, chỉ thấy cô mặc tây trang màu đen, tóc ngắn lạnh lùng chải ra sau, một cái kính râm đặt trên sống mũi, đi đường giống anh cả phái đoàn xã hội đen.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Lam Vũ Đường cảm giác càng ngày càng vô lực.
Già trẻ đi chung quanh người Lâu Bộ Vũ không giống nhau, nhưng vừa thấy liền biết tất cả đều là chủ quản cao cấp của Lâu thị.
Cô vừa nghe lời nói của người bên cạnh…, vừa gật đầu, bước chân vội vàng, nhìn không chớp mắt chuyến xe đặc biệt đi qua mình, để qua phía sau trái tim mất mát của một người đàn ông.