Tiếng cửa phòng mở ra, Vân Di đi vào, trên tay là một chai nước truyền dịch để thay cho cô.
Cô yên lặng nhìn Vân Di thay chai truyền dịch cho cô, đột nhiên Vân Di lên tiếng:
- Có gì nói đi
Cô kể cho Vân Di tất cả.
- Mình cảm thấy hành động của Lưu Mẫn Hoa rất kì lạ... tại sao cô ấy lại nói tất cả mọi chuyện cho mình... không chỉ đơn giản vì biết mình sẽ chết? Nếu Death muốn diệt trừ mình thì phải càng nhanh càng tốt đằng này lại dùng Alani khác nào muốn cho Đoan Mộc gia biết Death ra tay với người của họ... tổ chức Death không bao giờ làm việc mà để lộ sơ hở như thế này...
- Hơn nữa cậu còn có mình có khả năng Alani sẽ được giải.... họ đâu ngu ngốc tới mức vậy dây dưa không phải là phong cách của sát thủ nếu Lưu Mẫn Hoa vì thù riêng mà xuống tay với cậu như thế này thì tức là trái lệnh Death... cô ta có ý gì???(Vân Di nói)
- Mình sống được đã rồi tính....(Băng Tâm thở dài....)
- Bọn mình cần thời gian
- Bao lâu?
- Ngày mai... bây giờ đã là 11h đêm... bọn mình cần hai mươi bốn tiếng nữa... nhưng....
- Nhưng chuyện gì?
- Khi cậu uống thuốc giải...
- Tỉ lệ là bao nhiêu?
- Băng Tâm à...
Vân Di không kìm được nữa mà ôm lấy cô khóc nức nở. Cô càng thờ ơ Vân Di càng đau lòng. Cô ấy không muốn nói cho Băng Tâm biết thuốc giải này khi uống vào sẽ sốc tim ở mức độ nặng.... tỉ lệ sống sót chỉ ở 30 phần trăm...
- Cậu biết gì chưa? (Vân Di chợt buông cô ra hỏi.)
- Chuyện gì?
- Lão đại đang truy tìm đại bản doanh của tổ chức Death.
Cô cũng không bất ngờ trước tin này.... Cô biết anh sẽ làm vậy dù cô có ngăn cản ngay từ đầu.
Vừa nhắc người, người tới. Hàn Thiên mở cửa bước vào, Vân Di nói thêm vài câu nữa rồi rời đi.
- Chậm nhất chiều mai sẽ có thuốc giải....(Anh ngồi xuống giường, hai tay chống hai bên thân cô.)
- Em biết.... (Cô chua xót. Thật chỉ còn ngày mai sao.)
- Anh xin lỗi.... chuyện của Lưu Mẫn Hoa....
- Bỏ đi... cũng đã xảy ra rồi.... (cô không muốn khiến anh khó xử.)
Cô cười cười rồi chủ động ôm lấy anh.Hàn Thiên cũng đáp lại cô.
- Hình như từ lúc chúng ta gặp nhau, không khi nào yên ổn nhỉ? (Cô khẽ nói.)
- Sau này sẽ ổn.... (Anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô.)
- Sau này....?
- Ừm.... sau này...
- Mong là vậy....
- Lúc nãy em có nói thân thế của em là thế nào?
- Em hơi kích động...nói loạn thôi.
- Ừ...
Rồi cả hai im lặng, cứ ôm nhau như thế. Một lúc sau đột nhiên cô lên tiếng:
- Lão đại....
- Sao?
- Anh.... có yêu em không?
- Sao đột nhiên em hỏi vậy?
- Anh không yêu em?
Hàn Thiên đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô hơi chột dạ, lẩm bẩm giải thích:
- Anh chưa bao giờ nói...
- Phải nói mới được sao?
-......cô cúi đầu, không trả lời.
- Đợi em khỏe... anh sẽ nói
- Ừm... đợi em khỏe.... (Cô nói, không có lấy một tia hi vọng.)
Một ngày kinh khủng chầm chậm trôi qua. Cơn đau của cô càng lúc càng đáng sợ, thời gian phát tác càng kéo dài, càng lúc hơi thở của cô càng yếu và có hiện tượng xuất huyết nội tạng. Cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê và được mang đến phòng điều trị đặc biệt ở Khu Y.
10h đêm....
- Bao lâu nữa mới có thuốc giải? (Hàn Thiên đã mất hết kiên nhẫn. Anh lao vào phòng thí nghiệm, nơi Vân Di và Lương Hạo đang tạo ra thuốc giải.)
- Đã xong....(Lương Hạo nói, không hề có nét vui vẻ trong lời nói, chậm chạp đưa cho Hàn Thiên một ống thuốc chứa dung dịch màu xanh nhạt.)
- Xong rồi sao? (Hàn Thiên cầm lấy, hỏi lại. Chưa chế xong thuốc thì anh nôn nóng, xong rồi thì anh lại cảm thấy tâm trạng hơi hoảng loạn. Anh biết hậu quả của thuốc giải này. Không hề được thử nghiệm, không đoán biết kết quả ra sao, tỉ lệ thành công chỉ 30 phần trăm. Nếu không tiêm cô ấy có thể cầm cự tới ngày mai, nếu tiêm một sống hai là cô ấy chỉ cầm cự được một giờ đồng hồ.)
Phòng chăm sóc đặc biệt.....
Bạch Nhã đã túc trực ở đây từ lúc cô được chuyển đến tới bây giờ. Viền mắt bà đã đỏ hoe, bà không thể tin và không thể chấp nhận được sự thật này.
Ba người Hàn Thiên, Lương Hạo , Vân Di lặng lẽ đi vào.
- Xong rồi à? (Bạch Nhã gấp gáp hỏi.)
- Vâng....(Vân Di trả lời, giọng nói run run, có chút nghẹn ngào không kìm được. Cô cúi gằm mặt, để rồi không kìm được nữa, liền nhào đến bên giường cô mà khóc nức nở. Khải Trạch ở bên cạnh, nhẹ nhành vỗ lưng an ủi.,)
- Chuyện... chuyện gì thế? (Thấy biểu hiện của Tú Viên, Bạch Băng kinh ngạc liền hỏi lại.)
Lương Hạo nặng nề giải thích cho bà nghe.
- Thật.... không còn cách nào sao? (Bà đưa tay che miệng, hoảng sợ tột độ.)
Không khí rơi vào trầm mặc.... chỉ còn nghe tiếng nấc nghẹn của Vân Di và tiếng tít tít của thiết bị y tế.
Một đợt phát tác Alani nữa lại đến...