Editor: May
Lắc tay...
Có lẽ vừa vặn hôm nay Mặc Thời Khiêm tặng cô lắc tay, cho nên cô đối với hai chữ này có chút mẫn cảm.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm tin nhắn kia, thẳng đến màn hình di động tối xuống, biến thành tối đen.
Lúc Mặc Thời Khiêm tắm rửa xong khoác áo choàng tắm đi, trong sô pha đã không có thân ảnh cô gái, anh cau mày đi qua, nhìn mắt kịch bản in ra và ipad cô còn đặt trên bàn.
Ý nghĩa cô hẳn là không phải đi phòng sách.
Anh nhíu mày, đang cân nhắc nên đi ra ngoài tìm cô hay không, di động liền chấn động, màn hình sáng lên, còn là một tin nhắn đến.
【 Mặc tổng, ngài đừng để cho Trì tiểu thư nhìn thấy lắc tay kia, cô ấy có thể sẽ nghĩ nhiều. 】
Mặt mày người đàn ông nhăn lợi hại hơn, anh mở khóa điện thoại, xem xét hai tin nhắn chưa đọc, môi mỏng lập tức mím thành một đường thẳng tắp, ném di động, nhanh chóng xoay người, chân dài đi nhanh bước về phía ngoài cửa.
Hiện tại cơ bản đã muốn là trời mùa đông, bên trong ấm áp, bên ngoài chính là gió lạnh lạnh đến thấu xương.
Mặc Thời Khiêm mới ra cửa liền liếc mắt một cái thấy được cô gái chỗ ngã rẽ bãi đỗ xe.
Anh đầu tiên là không hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức nhíu mày thật chặt.
Cô chỉ mặc một kiện áo choàng tắm màu trắng, cổ và xương quai xanh lộ ra bên ngoài, hai chân dài nhỏ trắng nõn cũng bại lộ ở trong gió lạnh, dưới chân dẫm một đôi dép lê mềm mại, chậm rãi tiêu sái.
Cuồng phong thổi tóc dài giống như tảo biển của cô thực loạn, sợi tóc phân tán ở trên mặt lớn cỡ bàn tay.
Anh bước đi qua, mặt anh tuấn căng chặt không nói một lời trực tiếp ôm ngang từ chỗ ngồi, không nhịn xuống được cổ tức giận kia, trong tiếng trầm thấp răn dạy thậm chí có chút hương vị sẳng giọng, "Muộn như vậy em chạy loạn cái gì? Bên ngoài lạnh như thế, em không biết mặc quần áo rồi đi ra?"